Cùng với lúc Vân Khanh kịp phản ứng che cổ áo lại, thì ánh mắt của anh cũng lướt xuống dưới. Vì một bên chân của cô đang co lên, nên vạt áo ngoài của cô bị vén lên một đoạn. Anh nhận ra cô đang đi một đôi tất mỏng màu trắng từ mắt cá chân đến bắp chân! Bề mặt ngoài của đôi tất dệt họa tiết ren lưới... Cách ăn mặc này khiến cho đôi chân của cô thon thả hơn, làn da mịn màng trắng nõn như ngọc của cô càng trở nên nổi bật.
Anh hung hăng liếm bờ môi mình, hô hấp trở nên dồn dập, có chút căng chặt, đuôi mắt mạnh mẽ híp lại thật sâu.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách nguy hiểm và lặp lại câu hỏi: “Em đang mặc ở bên trong!”
"Em, em, em ... em chỉ tùy tiện mặc thôi, cái đó...”
Vân Khanh đỏ hết cả mặt, cô cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình đang đập thình thịch. Chết tiệt, cuối cùng cô vẫn bị phát hiện. Cô đã làm cái trò gì thế này, sao cô lại bị Hạ Thủy Thủy dụ dỗ mà đi mặc loại quần áo này rồi đến đây chứ! Cô phải giải thích thế nào đây! Hiện tại, cảm giác đầu lưỡi như bị thắt lại vậy!
Cô không giải thích được, Lục Mặc Trầm cũng không cần cô phải giải thích gì cả. Trong đáy mắt của anh từ từ hiện lên tình dục, một luồng nhiệt khí nóng bỏng dần dần tích tụ thiêu đốt từ phần bụng dưới chạy lên đến khoang ngực, khi anh hô hấp luồng nhiệt này càng trở nên nóng rực.
Ngực anh phập phồng lên xuống như một người đang bị vét sạch hô hấp. Kèm theo tiếng thở gấp gáp, anh đột ngột đứng dậy nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Thế như chẻ trẻ mà áp sát lại gần, túm lấy sợi đai lưng quấn quanh eo của cô rồi lập tức kéo nó ra.
Đây chỉ là một sợi đai lưng mỏng manh, vừa kéo nó ra thì hai vạt áo khoác ngoài đều bị bung ra.
Đột nhiên, tất cả mọi thứ đẹp đẽ bên trong đều được phơi bày ra dưới ánh sáng mờ ảo không sót lại chút nào.
Ánh nhìn sâu thẳm của anh chợt run lên! Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, nhìn chằm chằm thân hình vô cùng xinh đẹp của cô. Anh không ngờ cô lại thật sự mặc loại quần áo này.
Cô lại dám mặc nó dưới chiếc áo khoác mỏng manh, công khai mà ăn mặc như vậy đi suốt cả chặng đường, đi ngang qua vô số người đàn ông, rồi đến gặp anh!
Lục Mặc Trầm hô hấp đột nhiên nặng nề hơn vài lần, trong mắt từng đợt tình dục bốc lên, dường như có một ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy trong anh.
Anh nuốt nước bọt, yết hầu trượt di chuyển lên xuống hết sức rõ ràng.
Âm thanh này khiến Vân Khanh rất xấu hổ. Cô chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống đó trốn tránh tất cả những chuyện này.
Anh nắm lấy hai cánh tay của cô, khiến cô không thể động đậy được. Toàn bộ cơ thể cô hoàn toàn mở ra. Tất cả mọi chỗ trên cơ thể cô đều không thể che giấu mà lộ ra trước mắt anh, đẹp đẽ mang chút xấu hổ. Giống như một đóa bách hợp mới chớm nở mỏng manh, non nớt mà cao quý. Khi một bông hoa như vậy nở rộ, thì chỉ một cánh hoa của nó thôi cũng có thể mê hoặc khiến người ta phát điên vì nó, nó có thể khơi dậy tính dục của bất kỳ ai tiếp xúc nó.
Lục Mặc Trầm cũng vậy, anh là một người đàn ông bình thường. Nên khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, ngay lập tức anh cảm thấy cơ thể mình bị bốc cháy vì kích thích. Bộ phận nam tính phía dưới thắt lưng anh cũng nhanh chóng có phản ứng. Điều này khiến anh khó chịu cau mày lại, toàn thân anh cứng đờ như sắt.
Vẻ đẹp của cô quá hoàn mỹ, anh không biết phải dùng ngôn từ gì để miêu tả nó, hương vị của cô lại quá ngọt ngào.
Cô còn dám dùng kiểu ăn mặc này để đến dụ dỗ anh! Trên khuôn mặt cô thì biểu hiện ra sự ngây thơ bất lực, nhưng cơ thể cô lại có ý muốn tránh né khỏi anh, không để anh nhìn thấy chúng, đúng là yêu tinh!