Thật đáng sợ...
Cả người cô đỏ bừng lên...
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa!
Thân hình đang giằng co của hai người đột ngột dừng lại.
Ngay sau hai người nghe thấy âm thanh của tiếng gõ cửa , thì lập tức tiếng cánh cửa bị mở ra cũng vang lên!
“Anh mau buông em ra đi, anh như vậy...” Vân Khanh hốt hoảng mà chỉ về phía dưới thắt lưng của anh nói: “Anh ngồi về sau bàn làm việc đi! Sao lại là một người nước ngoài cơ chứ, trời ạ..."
Biểu tình của Lục Mặc Trầm cứng đờ, cửa văn phòng đã bị mở ra một cách bất lịch sự!
Anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó nhanh chóng xoay người cô lại để cô quay mặt về phía anh, rồi quấn chặt chiếc áo ngoài lên cho cô.
Vân Khanh vội vàng đẩy anh ra rồi nói: “Em có thể tự làm được, anh mau tránh ra sau bàn ngồi đi!”
Tình huống lần này lúng túng quá đi mất...!
“Hello! Thì ra là Lục tổng ở đây à! Sao phía bên ngoài không có ai tiếp đón tôi vậy? Nhân viên của anh đi đâu hết rồi?”
“Khụ!” Anh thấp giọng ho nhẹ một tiếng, rồi trả lời người đối diện bằng một câu tiếng Anh: “Ông Jeff, sao ông lại tới đây?”
“Tôi đột nhiên có việc muốn tìm cậu, cho nên tôi mới tới đây chứ sao! Sao thế?” Người đàn ông cao lớn người nước ngoài nhún vai, tỏ vẻ không hài lòng nói: “Đây chính là cách mà một vị chủ tịch như anh hay tiếp đãi khách của mình hả?”
Lục Mặc Trầm nhướng mày, thân thể căng ra tỏ vẻ hết sức khó chịu, chuyện lúc trước đó vẫn đang khiến máu cơ thể anh chưa hoàn toàn bình thường trở lại, cho nên anh không có ý định nói nhiều.
Vì vậy, bầu không khí dường như đọng lại.
Vân Khanh đỏ mặt nhanh chóng chỉnh sửa vạt áo ngay ngắn lại. Khi cô quay người lại thì sắc mặt của cô đã được điều chỉnh tốt, cô nở một nụ cười xã giao không chê vào đâu được.
Sau đó, cô nhanh chóng bước tới, dùng tiếng Anh Mỹ lưu loát nói với ông ta: “Xin chào ông Jeff, chủ tịch không hề có ý định bất lịch sự với ngài đâu. Là do chân của anh ấy ... đang có chút vấn đề, đứng lâu hơi bất tiện một chút. Không biết ông tìm chủ tịch có chuyện gì vậy? Mời ông ngồi đây.”
“Cô là ai?” ông Jeff cau mày nhìn cô.
Vân Khanh lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, nên cô tự tin nở một nụ cười nhẹ thong dong mở miệng: “Tôi là ... thư ký của Lục tổng. Ông muốn uống chút gì không? Cà phê hay trà xanh của Trung Quốc?”
“Tôi chưa từng gặp cô.” Thái độ của ông Jeff dịu đi một chút, nhưng ông cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng ở trước bàn làm việc của Lục Mặc Trầm.
Lục Mặc Trầm ngồi ở ghế giám đốc, nên người khác hoàn toàn không nhìn thấy tình trạng phía dưới bàn làm việc. Lúc này, lưng anh thẳng tắp, nắm tay đặt phía dưới sống mũi như đang nghiêm túc suy xét vấn đề.
Thực chất ra tư thế này không hề có vấn đề gì cả, có thể nói là rất tao nhã. Chỉ là …
Ông Jeff nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Bỗng thấy biểu hiện của anh có một chút khác thường, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, ông Jeff cau mày hỏi: “Lục tổng, có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu phải không? Tôi thấy khuôn mặt anh căng thẳng quá!”
Vân Khanh: ...
Chắc anh ấy không được thoải mái cho lắm, dù là ai rơi vào trong trạng thái đó cũng đều...
Khi nhận ra đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía mình, khuôn mặt của cô lại dần dần đỏ lên, cô mím chặt môi dưới cười nói: “Ông Jeff, ông cần Lục tổng giúp ông xử lý chuyện gì vậy?"
“Ồ.” Ông Jeff cau mày nói: “Tôi có chút không đồng ý về quyết định bán tháo cổ phiếu! Đầu tiên…”
Lục Mặc Trầm hất hất tay ra hiệu cho ông ta ngừng lại, lông mày anh nhăn lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên kèm theo một chút không kiên nhẫn: “Ông Jeff, chuyện này đã được thảo luận trong cuộc họp buổi sáng nay rồi. Nếu như ông có dị nghị gì thì ngày mai ông có thể nói tiếp được không? Thời gian thảo luận sẽ không ngắn đâu đủ để ông trình bày ý kiến của mình. Còn bây giờ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nhưng giá cổ phiếu biến đổi liên tục!” ông Jeff cau mày.
Lục Mặc Trầm vẫn không giao động chút nào nói: “Mười hai giờ đêm.”
Ông Jeff sững sờ một lúc, lắc đầu tức giận quay lưng bỏ đi.
Trước khi đi, ông còn cố ý liếc nhìn Vân Khanh một chút.