Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh hiện ra.
Anh không nhìn cô, dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Thấy cô thất thần không cử động, anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Đường Tâm Nhan chỉ chỉ vào mũi mình: “Tôi, tôi sao?”
Bây giờ cô cùng lắm cũng chỉ là người giúp việc của anh, sao anh lại còn có lòng đưa cô đi mua hạt cà phê?
Anh dường như không đủ kiên nhẫn, đôi mày đen nhánh cau lại: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Tính tình thật là tệ, thảo nào thím giúp việc nói anh ấy không dễ ở chung…
Giấu đôi môi đang mấp máy phía sau tấm mạng che mặt, cô đi đến ghế phó lại, tay vừa mới chỉ chạm đến cửa, giọng nói lạnh lùng của anh đã truyền đến: “Ngồi ghế sau.”
Đường Tâm Nhan sửng sốt, lập tức nhớ đến anh bây giờ là người đã có vợ sắp cưới, ghế phó lái đương nhiên phải để dành cho người thân thiết nhất.
Nỗi buồn vô tận từ lồng ngực lan ra, cô cụp mắt xuống, mở cửa khoang sau của xe.
Trong xe đều là mùi hương của anh, mùi thuốc là nhàn nhạt, một mùi hương sạch sẽ thơm dịu.
Khoảng thời gian nghén, cô không thích ngửi thấy mùi thuốc là, nhưng vượt qua khoảng thời gian đó, trong những ngày anh mất tích cô nhớ nhung mùi thuốc lá đó đến điên cuồng.
Qua kính chiếu hậu của ô tô, cô len lén ngắm nhìn bộ dáng anh khi lái xe.
Cứ im lặng âm trầm, ánh mắt đen như bóng đêm sâu thẳm, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều sắc bén, lạnh lùng như dao..
Anh mặc áo sơ mi và ghi lê, hai tay cầm vô lăng, xương bả vai hơi lồi lên, hiện lên một đường cong hoàn hảo đầy nam tính.
Cho dù anh không làm gì cả, trên người cũng toát ra khí chất mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, không tức giận nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, khiến người ta bất giác phải khiếp sợ.
Đường Tâm Nhan không để ý đến tầm mắt mình đã dừng lại trên người anh một lúc lâu.
Anh có vẻ không thích cô chăm chú quan sát mình lâu như vậy, vươn tay điều chỉnh lại phương hướng của kính chiếu hậu.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hành động của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng.
Cô dịch đến bên cạnh cửa xe, quay đầu hạ kính cửa xe xuống, chẳng qua cô chỉ vừa hạ cửa kính được một chút, cửa xe đã lại được nâng lên.
Sau đó cho dù cô có ấn thế nào cửa xe cũng không hạ xuống.
Cô nhíu nhíu mày, còn đang định thắc mắc thì bỗng nhiên phát hiện bàn tay của anh đàng đặt ở nút điều khiển cửa xe.
Đường Tâm Nhan cảm thấy chán nản, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt khó chịu nói với người đàn ông đang lái xe: “Ông chủ, phiền anh mở cửa xe một chút được không?”
“Tôi không thích âm thanh ồn ào bên ngoài.” Anh không nhìn cô, lạnh giọng trả lời.
Đường Tâm Nhan: “…”
Được rồi, đây là xa của anh, anh làm chủ, bây giờ cô chỉ là một người giúp việc không có địa vị, anh muốn thế nào thì cứ như thế đi!
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
Mặc Trì Úy vươn tay, chỉnh lại kính chiếu hậu lần nữa.
Anh nhướng mi, dửng dưng nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau.
Trong đôi mắt xám xịt của cô có chút ánh nước, bởi vì đeo mạng che mặt nên không thể nhìn thấy hết biểu cảm của cô, nhưng từ trong đôi mắt ngấn lệ, có thể thấy cô đang rất ấm ức.
Anh thu tầm mắt, không biết cô có gì mà phải ấm ức, cũng không cảm thấy sự ấm ức của cô có thể khơi dậy sự đồng cảm từ anh.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến, nhìn thấy điện thoại của Bạch Chỉ anh liền nhấn nghe, vốn không xem trọng việc của người giúp việc ngồi ở phía sau
Đường Tâm Nhan nghe được giọng Mạnh Bạch Chỉ ở phía bên kia, mặc dù có hơi khàn khàn, nhưng ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhàng.