“A Lãnh, đã ngủ chưa?”
Đường Tâm Nhan nghi hoặc, A Lãnh là ai?
Là biệt danh của Mặc Trì Úy sao?
Trước kia khi anh còn nhớ rõ cô, sao chưa bao giờ thấy anh nói với cô về cái tên này?
Hay là, chỉ có mối tình đầu mới có thể gọi anh thân mật như vậy?
Đường Tâm Nhan cắn môi.
Cô thừa nhận, cô ghen tị.
Thế nhưng giờ đây cô lại chẳng thể làm gì
“Không, tôi đi ra ngoài mua một chút đồ.” Giọng anh nhàn nhạt, vừa nghe cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn là cảm thấy được thái độ nói chuyện của anh với mối tình đầu hoàn toàn không giống với cô
Với cô, anh chỉ có một thái độ là hoàn toàn lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan biết so đo thế này cũng vô dụng, sẽ chỉ làm mình càng thêm buồn bực khó chịu, nhưng cảm xúc tự nhiên bộc phát từ tận đáy lòng, cô cũng không tự khống chế được
“Mua gì đấy?”
“Hạt cà phê.”
“Sao thím giúp việc không mua bổ sung trước? Đúng rồi, hôm sinh nhật em muốn tổ chức ở biệt thự của anh, đến lúc đó mở một buổi tiệc nhỏ được không?”
Anh mím đôi môi mỏng, im lặng vài giây, nói với cô ấy: “Em vui là được.”
Mạnh Bạch Chỉ khanh khách cười, moazz một tiếng trong điện thoại rồi mới chấm dứt cuộc gọi.
Đường Tâm Nhan có cảm giác lòng dạ cồn cào, cơn ghen trong lòng dâng lên như thủy triều, cô cười lạnh nói: “Tình cảm của ông chủ và vợ sắp cưới thật là tốt.”
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt kỳ lạ qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Thím giúp việc không dạy cô quy tắc hay sao? Đây là thái độ nói chuyện với chủ của cô đấy à?”
Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn tú sắc bén của anh, hướng mặt ra ngoài cửa xe, rầu rĩ nói: “Thấy ông chủ và vợ sắp cưới tình cảm như vậy làm tôi nhớ đến chồng mình, sau khi rời xa tôi, anh ta quay lại với mối tình đầu, thật đúng là vô tình vô nghĩa!”
Mặc Trì Úy thờ ơ nói: “Tôi không có hứng thú với việc của cô.”
Đường Tâm Nhan không nói gì nữa, cô nhìn khung cảnh đường phố náo nhiệt mà xa lạ ngoài cửa xe, tầm mắt chậm rãi mơ hồ…
…
Đã đến quán cà phê
Mặc Trì Úy không xuống xe, anh nói với Đường Tâm Nhan loại cà phê mà bình thường anh thích uống.
Cô tìm nhân viên cửa hàng mua xong, lại trở về trên xe lần nữa.
Trên đường về, hai người không nói chuyện gì với nhau, không khí im lặng lạ kỳ.
Tới cổng biệt thự, Đường Tâm Nhan xuống xe trước, không thèm chào hỏi liền đi thẳng vào biệt thự.
Mặc Trì Úy nhìn thấy bóng đen kia, nâng ngón tay dài xoa xoa lên lông mày.
Anh đắc tội cô chỗ nào?
Sao người giúp việc thôi mà tính khí còn thất thường hơn cả anh?
…
Mặc Trì Úy đi đỗ xe, ở bên ngoài rút điếu thuốc, ở sảnh lớn vừa thay giày xong đã nghe tiếng cửa phòng giúp việc đóng lại.
Trên bàn trà đã pha sẵn một cốc cà phê mới xay.
Anh cầm lên, uống một ngụm.
Cà phê cô pha còn hợp khẩu vị của anh hơn cả thím giúp việc.
…
Nửa đêm, Đường Tâm Nhan bừng tỉnh sau giấc mơ.
Cô ra khỏi phòng, uống một ngụm nước ấm, cô không nhịn được đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ, cô nhè nhẹ bước vào.
Trong phòng chỉ chừa một ngọn đèn tường màu cam, anh nghiêng người nằm ở trên giường, dường như đang nằm mơ, ngủ cũng không yên ổn, đôi mày kiếm đen như mực nhíu chặt lại.
Đường Tâm Nhan ngồi ở mép giường, đã lâu chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô không kiềm được xoa xoa lông mày anh.
Sắp chạm đến, sợ anh tỉnh dậy, lại rút tay về
Hốc mắt trào ra một làn nước mỏng.
Cô sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ không khống chế được tình cảm của mình, cô nghiêng người, hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng của anh, xoay người rời đi với bờ vai run rẩy…