Đường Tâm Nhan vừa mới bình tĩnh một chút, lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Chẳng nhẽ anh đã nhận ra cô rồi?
Không thể nào, cô đã che chắn rất kỹ rồi cơ mà!
Mặc Trì Úy nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày lại.
Thím giúp việc biết thói quen của anh, trước nay anh đều không uống cà phê hòa tan, chẳng lẽ thím giúp việc không nói điều này cho người mới ư?
Mặc Trì Úy đặt cốc xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ vừa bước đến cửa.
Đây là lần đầu tiên anh đánh giá người mới mà thím giúp việc tìm cho anh.
Nhìn trang phục của cô, anh nhíu mày càng chặt hơn.
“Cô xoay người lại đây.” Anh trầm giọng ra lệnh.
Đường Tâm Nhan cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi, chầm chậm xoay người.
Nhìn thấy cô đội cả khăn trùm đầu và mạng che mặt, Mặc Trì Úy lạnh lùng nói: “Cô đến từ Trung Đông à?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Phải”
Nghe được giọng khàn khó nghe của cô, Mặc Trì Úy lại nhìn thấy ánh mắt xám xịt, anh đại khái ước chừng cô cũng tầm tầm tuổi của thím giúp việc.
“Tôi không uống cà phê hòa tan.” Anh lạnh lùng nói.
Đường Tâm Nhan đương nhiên biết anh không uống, nhưng cô không tìm được hạt cà phê ở dưới lầu, anh lại muốn nhanh nên cô đành pha cà phê hòa tan cho anh.
“Ông chủ, không có hạt cà phê.”
Mặc Trì Úy nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn nhất thời càng lạnh lùng hơn: “Không có không biết đi mua sao?”
Đường Tâm Nhan bị vẻ mặt và khí chất lạnh lùng của anh làm cho sợ tới mức không dám nói gì nữa.
Khó trách thím giúp việc nói anh tính tình cổ quái, không phải là không có hạt cà phê thôi sao? Cô vừa mới đến làm sao mà lo được toàn bộ chu đáo đây?
Mặc Trì Úy thấy cô hạ mi, đôi lông mi dài che đi ánh mắt đen đờ đẫn, anh lạnh lùng nói: “Tôi nói oan hay sao lại còn ấm ức?”
Đường Tâm Nhan nghiến răng, lắc đầu: “Không dám.”
Mặc Trì Úy hơi hơi nheo lại đôi mắt sâu không thấy đáy của mình, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng người giúp việc mới đến này hình như anh đã từng gặp qua
“Nếu không muốn làm nữa thì có thể đi.”
Hai tay Đường Tâm Nhan nắm chặt giấu dưới tay áo rộng thùng thình, cô không chế tâm trạng muốn đánh người, cứng nhắc cười nói: “Vậy giờ tôi ra ngoài mua cho anh.”
Anh không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh lẽo lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, xem như không nghe thấy lời cô.
Đường Tâm Nhan đem cốc cà phê hòa tan kia đi, đóng cửa phòng làm việc, bước vài bước lại quay đầu, hung hăng nhìn chăm chăm vào phòng làm việc.
Nếu trước đây biết anh có tính xấu thế này, cô nhất định, nhất định sẽ không kết hôn với anh.
Xuống dưới lầu, Đường Tâm Nhan lấy điện thoại kiểm tra địa chỉ nơi bán hạt cà phê.
…
Sau khi cô rời khỏi, Mặc Trì Úy xoa xoa đôi mày mệt mỏi.
Vị trí trái tim không hiểu sao lại thấy trống rỗng.
Cứ luôn cảm thấy thiếu nhưng lại không rõ là thiếu thiếu điều gì.
Bây giờ anh chẳng thiếu gì cả, quyền lợi, tiền tài, vợ sắp cưới, bạn bè…
Đến ngay cả mối thù lớn cũng đã báo xong.
Tắt máy tính, thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế da.
Đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng đen đang đi ra ngoài, anh nhíu mày.
Đã tối lắm rồi còn đi ra ngoài làm cái gì?
Mua hạt cà phê?
Lẽ nào cô ta không biết, nếu không có xe, ra ngoài mua hạt cà phê phải mất ít nhất nữa tiếng đồng hồ?
Thím giúp việc làm sao mà tìm được người ngốc như vậy chứ?
Đường Tâm Nhan chưa đi được bao lâu, đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang lao tới, cô vội vàng đứng tránh sang một bên.
Cô cứ nghĩ chiếc xe sẽ lướt ngang qua nhưng không ngờ lại dừng ngay cạnh cô.
Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh hiện ra.
…