Cơ thể Đường Tâm Nhan dựa vào lan can trên ban công, tay đặt trên bụng, đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng không nhịn được nhìn về phía căn phòng đối diện.
Cô cắn chặt cánh môi, hận bản thân vô cùng.
Tại sao cô không thể nhắm mắt làm ngơ.
Cho dù anh uống say rồi bị Từ Oanh Oanh lợi dụng thì có liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng vừa nghĩ đến anh động vào cô ở bể bơi, rồi buổi tối lại đi chạm vào người phụ nữ khác, cô liền vô cùng khó chịu, nuốt không trôi.
Anh say khướt như thế, ngay cả đi cũng không vững, có lẽ chỉ có thể dựa vào hành động của Từ Oanh Oanh rồi.
Lúc ở trong phòng bao, anh và Từ Oanh Oanh rất mờ ám, chắc có lẽ là có hảo cảm với cô ta rồi.
Anh là một người đàn ông trưởng thành có nhu cầu rất nhiều, sau khi say rượu thì nổi hứng là điều quá bình thường.
Chỉ có điều vừa nghĩ đến người phụ nữ khác nằm dưới người anh, trái tim cô không khống chế nỗi mà cuộn thắt từng cơn.
Cơ thể cô dựa ra bên ngoài, muốn nghe động tĩnh của căn phòng bên kia.
Nhưng hiệu quả cách âm của phòng khách sạn quá tốt, cô chẳng nghe thấy gì cả.
Cánh cửa ngoài ban công căn phòng kia cũng không mở, cô cũng không nhìn được tình hình bên trong.
Nhìn ánh đèn điện thì trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn ấm áp màu cam.
Cô tập trung cao độ, dỏng tai lên nghe động tĩnh bên trong phòng.
Hình như có tiếng nhạc nhẹ nhàng lãng mạn du dương.
Nghe kĩ một chút, đó là ca khúc được bật vào đêm động phòng đầu tiên sau khi hai người kết hôn.
Cái tên đàn ông khốn kiếp này, mỗi lần ở với phụ nữ, đều thích nghe ca khúc đó à?
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh thắt khăn tắm, để trần thân trên đang nhảy múa với Từ Oanh Oanh, rồi hai người lăn lên giường.
Huyệt thái dương giật thót, lục phủ ngũ tạng của cô dường như đang bị hàng ngàn con kiến châm chích.
Cô và anh còn chưa ly hôn đâu, bây giờ anh lên giường với người phụ nữ khác chính là ngoại tình.
Chỉ cần có thể chụp được bằng chứng anh ngoại tình thì cô có thể ly hôn với anh rồi.
Tìm một cái cớ hoàn mỹ cho bản thân xong, cô cầm điện thoại rời khỏi ban công.
Liễu Nguyệt nghe thấy có động tĩnh, từ trên giường ngồi dậy, nhìn Đường Tâm Nhan bước ra ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: “Nhan Nhan, đã muốn như vậy rồi, con còn muốn đi đâu nữa?”
“Mẹ, Nhiễm Nhiễm tìm con nói chuyện công việc, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con sẽ về nhanh thôi.”
Sau khi ra ngoài, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi đến quầy lễ tân.
Nhân viên quầy lễ tân nở nụ cười thương hiệu trên môi: “Cô Đường, tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười: “Phiền cô đưa cho tôi thẻ phòng phòng 2069.”
Nhân viên lễ tân sững người trong giây lát: “Xin lỗi cô, cô Đường, phòng của cô là phòng 2068.”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan khẽ thay đổi, ánh mắt sắc lạnh: “Vậy cô có biết hay không, người đàn ông mà Từ Oanh Oanh dìu đỡ, anh ta đã có vợ, có cần tôi gọi điện thoại cho vợ anh ta ngay bây giờ không, để cô ấy đưa người đến bắt gian tại trận, sơn trang của các cô hôm nay mới khai trương, chắc là cũng không muốn bị đồn tiếng xấu đâu nhỉ.”
Nhìn biểu cảm như muốn giết người kia của Đường Tâm Nhan, nhân viên lễ tân nghi hoặc nói: “Nhưng mà điều này không hợp với quy định …”
“Quy định nào cơ? Từ Oanh Oanh nhân lúc chồng người khác uống say rồi dìu về phòng của cô ta, nếu như tin tức này mà truyền ra ngoài, hình tượng khu nghỉ dưỡng của các cô sẽ bị liên lụy đấy, mau đưa thẻ phòng ra đây, nếu như chậm một bước, trách nhiệm này các cô gánh không nổi đâu.”
Nhân viên lễ tân bị Đường Tâm Nhan dọa sợ, do dự giây lát rồi đưa thẻ phòng ra: “Nếu như có chuyện không hay xảy ra, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy thẻ phòng, cô vội vàng bước tới thang máy.
…
Từ Oanh Oanh nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, ánh mắt cô ta lướt qua khuôn mặt với ngũ quan sắc nét hoàn mĩ, cuối cùng rơi trên đôi môi mỏng của anh.
Trên đó hình như vẫn còn dính hơi rượu thơm nồng, cô ta áp người xuống ngửi đến mê mẩn.
Đúng vào lúc cô ta định chủ động hôn lên môi người đàn ông kia thì cổ tay bỗng dưng bị người khác dùng lực nắm chặt.
Người đàn ông vốn đang nhắm chặt hai mặt bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng mà u ám nhìn cô.