Mãi cho đến khi thân hình Đường Tâm Nhan rời đi không thấy nữa, Từ Oanh Oanh mới nịnh bợ mở miệng: “Tổng giám đốc Mặc, tôi cảm thấy Đường Tâm Nhan vẫn còn để ý đến anh đấy.”
Mặc Trì Úy kéo tay Từ Oanh Oanh đang bám trên cánh tay anh ra, sau khi nhìn Từ Oanh Oanh bằng ánh mắt lạnh lùng u tối, anh bước về phía phòng bao rời đi.
Từ Oanh Oanh nhìn bóng lưng cao ráo lạnh lùng của anh, trong mắt dâng lên một sự chua chát.
Bất luận cô ta liếc mắt đưa tình với anh như thế nào, bất luận cô ta giở ra tất cả mọi chiêu trò, anh cũng đều không hứng thú với cô ta.
Cho dù đó là cùng nhau tác chiến thì đa phần, sự chú ý của anh cũng chỉ rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Từ Oanh Oanh là người tự biết lượng sức mình, cô ta cũng sẽ không làm ra những thủ đoạn thối nát, huống hồ, anh và cô ta đã có giao ước với nhau, chỉ cần cô ta biểu hiện tốt, anh có thể giúp cô ta ra một đĩa nhạc đơn.
…
Đường Tâm Nhan trở lại phòng bao, sau khi nói vài câu với lão tổng liền rời đi cùng Cố Nhiễm Nhiễm.
Hai người không về khách sạn luôn mà đi bộ dọc theo con đường với hai hàng cây xanh trong sơn trang.
Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, lạnh lẽo cơ hồ như muốn đóng băng trái tim con người ta.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đang thất thần, cô ấy nhỏ giọng nói: “Bên ngoài trời rất lạnh, đừng để con trai nuôi của tớ bị lạnh theo nhé, mau đi thôi, chúng ta về khách sạn ngủ một giấc.
Đường Tâm Nhan kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm đi đến một nơi không có vết tích của con người, cô đối diện với bầu trời đêm sẫm màu hét lớn: “A a a!”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng học theo Đường Tâm Nhan cũng hét lớn.
Hai người hò hét xong lại không nhịn được nhìn nhau bật cười.
“Bọn đàn ông chết tiệt, không có bọn họ, phụ nữ chúng ta vẫn có thể sống rất vui vẻ, rất thoải mái.” Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Đúng vậy, tớ sẽ không đau khổ vì tình thêm nữa đâu.”
Sau khi tâm tình tốt lên không ít, Đường Tâm Nhan cùng với Cố Nhiễm Nhiễm hai người lại đi ăn khuya.
Chỉ là vừa mới vào khách sạn lại gặp phải Mặc Trì Úy đang say khướt và Từ Oanh Oanh đang dìu anh.
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy đã uống bao nhiêu nhưng bước đi của anh loạng choạng, chỉ có thể dựa vào Từ Oanh Oanh mới có thể bước đi.
Mặc Trì Úy cũng say thật rồi, gần đây từng chuyện phiền não cứ tiếp nối nhau xảy ra, tích tụ trong lồng ngực khiến anh không thở nổi.
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng bao, hầu như ai mời rượu anh, anh cũng không từ chối.
Hết ly này đến ly khác, không ngừng đổ vào dạ dày.
Từ Oanh Oanh để cánh tay dài của Mặc Trì Úy khoác lên vai cô ta, nhìn dáng vẻ say bất tỉnh nhân sự của anh, tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại của cô lại bắt đầu lăn tăn gợn sóng.
Nếu như có thể nhân lúc anh say rượu, phát sinh quan hệ thể xác với anh, cho dù anh không chịu trách nhiệm thì cũng sẽ cho cô một khoản tiền lớn.
Với người đàn ông giống như anh, không thiếu nhất, chẳng phải là tiền sao?
Từ Oanh Oanh và Đường Tâm Nhan ở cùng một tầng, nhìn thấy cô ta dìu anh vào phòng cô ta, đầu mày Đường Tâm Nhan sắp nhíu thành một đường thẳng.
Đã nói là sẽ không rung động trước anh nữa, nhưng mà nhìn thấy Từ Oanh Oanh dìu anh vào phòng cô ta, trong lòng cô khó chịu không yên.
Sự ngưỡng mộ của Từ Oanh Oanh đối với anh, chỉ cần không mù là đều có thể nhìn ra hết.
Cô ta muốn nhân lúc anh uống say, muốn phát sinh quan hệ với anh, sau đó “bay lên cành cao biến thành phượng hoàng”?
Từ Oanh Oanh không có phát hiện ra Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đi đằng sau cô ta, cô ta “phanh” một tiếng, dùng sức đá cánh cửa ra.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn sang Đường Tâm Nhan đang thất thần: “Nếu như đêm nay tổng giám đốc Mặc và Từ Oanh Oanh ở bên nhau, Từ Oanh Oanh cô ta chắc chắn sẽ …”
Đường Tâm Nhan cắt ngang lời của Cố Nhiễm Nhiễm: “Anh ta thích ở với ai thì cứ việc, người đàn ông mà ngay cả thân dưới của mình cũng không giữ được thì chẳng có gì đáng để tớ đau lòng.”
Đường Tâm Nhan và mẹ cô ở chung một phòng, sau khi vào phòng cô bước vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng của Từ Oanh Oanh ngay cạnh phòng của cô.
Tắm rửa xong bước ra ngoài, cô như bị ma quỷ dẫn đường mà đi đến bên ban công.