Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như một thanh kiếm sắc nhọn lạnh lẽo u ám.
Khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Anh như vậy, làm gì còn có chút say nào chứ?
Cổ tay cô ta sắp bị anh bóp nát rồi, Từ Oanh Oanh không dám có suy nghĩ quá phận nào, cô ta run lẩy rẩy lẩy bẩy nói: “Tổng giám đốc Mặc, tôi, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên nhân lúc anh uống say rồi có những ý đồ không hay …”
Mặc Trì Úy buông cổ tay cô ta ra, mặt mày lạnh lùng nói: “Tự biết mình là tốt nhất.”
Từ Oanh Oanh nhìn cổ tay bị anh bóp thành một vòng sưng đỏ, cô ta không dám oán hận, không dám kêu đâu, cụp hàng mi dài xuống, lùi về một bên nói: “Tổng giám đốc Mặc, nếu như anh đã không say, vậy tại sao còn bằng lòng cùng tôi vào phòng?”
Hỏi xong, cô ta đột nhiên nghĩ ra, Đường Tâm Nhan ở ngay bên cạnh, cô ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Anh cố ý uống nhiều rượu rồi nhân lúc Đường Tâm Nhan quay về khách sạn, cố ý để cô ta dìu anh về phòng.
Có lẽ là muốn kích thích Đường Tâm Nhan, muốn để cô chủ động đến tìm anh.
Mọi chuyện anh đều tính toán hết cả rồi, cũng không biết Đường Tâm Nhan có đến hay không nữa.
Đại khái đợi gần mười lăm phút sau, ở cửa bỗng truyền đến động tĩnh, Mặc Trì Úy nhìn về phía Từ Oanh Oanh không dám nhìn thẳng vào anh nói: “Đi vào phòng tắm tắm đi, đừng có nói với cô ấy tôi không say.”
Từ Oanh Oanh không dám hỏi thêm gì, cô ta cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.
Cơ hồ vào lúc cô ta bật vòi hoa sen thì cửa phòng bị người mở ra.
Đường Tâm Nhan hấp ta hấp tấp đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông say mèm đang nằm trên giường, Đường Tâm Nhan một tay chống eo, đôi mắt phiếm hồng trừng anh vài cái.
Cái gì mà thủ thân như ngọc, đều là lừa quỷ thì có.
Nếu như không phải cô chạy đến đây, có khi nào anh đã bị Từ Oanh Oanh …
Đúng rồi, Từ Oanh Oanh đâu?
Nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, Đường Tâm Nhan tức giận điên người.
Từ Oanh Oanh mà tắm xong, có phải cô ta sẽ giở trò với anh không?
Hít sâu lấy vài hơi, cô ép xuống lửa giận trong lồng ngực, bước từng bước lớn đến bên giường.
Nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt, trên người tỏa ra hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu, cô tức giận vỗ mặt anh vài cái: “Mặc Trì Úy, anh tỉnh dậy mau lên.”
Người đàn ông vẫn nằm yên không hề động đậy.
Đường Tâm Nhan nhìn về phía phòng tắm, cô phải đưa anh đi khỏi đây trước khi Từ Oánh Oánh tắm xong bước ra.
Mặc dù cô không muốn sống cùng với anh nữa nhưng hai người vẫn chưa ly hôn, anh cũng mới động vào cô xong, cô thực sự không có cách nào nhìn nổi anh động vào người phụ nữ khác.
Trong lòng cô tức giận vô cùng.
Vỗ vài cái không thấy anh động đậy gì, cô lại dùng sức véo cánh tay anh vài nhát.
Lần này, cuối cùng anh cũng động đậy rồi.
Hàng mi còn dày hơn cả con gái khẽ mở, ánh mắt mông lung u ám nhìn cô, giọng nói khàn khàn mở miệng: “… Em là?”
Cái tên khốn kiếp này!
Uống say đến nỗi không nhận ra cô là ai rồi à!
Đường Tâm Nhan cố đè nén lửa giận trong lồng ngực, cô đỏ mắt, lạnh lùng nói: “Dậy đi, tôi đưa anh về phòng của mình.”
Người đàn ông nhíu mày khẽ day huyệt thái dương: “Đây là đâu?”
Bị đưa đến phòng của người phụ nữ khác lại còn mặt dày hỏi cô đây là đâu?
“Anh có dậy không thì bảo?”
Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt thâm sâu u ám, làm ra vẻ say lướt khướt: “Em là bà Mặc của anh đấy à?”
Đường Tâm Nhan thấy anh say nhưng vẫn còn nhận ra cô, khuôn mặt thanh tú lạng lùng mới hòa hoãn lại không ít, không muốn nói gì với con sâu rượu này nữa, cô túm lấy cánh tay anh: “Có tự đi được không?”
Đôi mắt đen tối của Mặc Trì Úy nhìn cô, rất phối hợp từ trên giường đứng dậy.
Cô phát hiện mặc dù anh say bí tỉ như vẫn có thể tự đi được, cô chỉ cần dìu nhẹ anh một chút là được.
…
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Từ Oanh Oanh mặc váy ngủ từ trong phòng tắm bước ra.
Mắt cô ta nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ta cạn lời xoa cằm.
Tổng giám đốc Mặc không đi làm diễn viên thật quá đáng tiếc, nếu như anh dấn thân vào nghề diễn viên thì có lẽ có thể đạt giải Oscar luôn rồi.