Điếu thuốc còn kẹp trên ngón tay anh đã bị gió thổi tắt, bên chân còn rải rác hơn hai mươi tàn thuốc khác.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú trước nay luôn lạnh lùng, cao quý, giờ phút này càng thêm lẻ loi và cô đơn.
Đôi môi mỏng mím chặt đã đông lạnh đến tím tái.
Nhưng anh vẫn đứng thẳng như trước, không nhúc nhích.
Nếu không phải đôi mi anh chớp chớp, chắc cô sẽ nghi ngờ không biết anh có chết cóng vì lạnh trong trời tuyết này không?
Nhìn sườn mặt như điêu khắc của anh, trái tim cô co rút đau đớn.
Người đàn ông hoàn mỹ lạnh lùng này đã cho cô tình yêu, giấc mơ và cả sự cưng chiều.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, anh ta đã đẩy cô xuống địa ngục.
Nếu như anh nói thẳng với cô ngay từ đầu, cô tuyệt đối sẽ không yêu anh.
Nhìn anh có vẻ muốn cho cô tất cả những gì cô muốn, nhưng anh hoàn toàn tàn nhẫn với cô.
Tại sao phải làm cho cô yêu anh?
Vì sao phải cho cô hy vọng và ảo tưởng?
Đêm qua, màn cầu hôn của anh, nhẫn của anh, sự lãng mạn của anh đã khiến cô quyết định chuẩn bị chung sống bên anh suốt đời.
Cô thật là ngốc!
Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô chưa từng tìm tòi và hiểu sâu về con người anh, không phải sao?
Tất cả những thứ anh cho cô đều là biểu hiện giả dối.
Cô cắn cắn môi lấy hết can đảm để tới gần anh.
Khi chỉ còn cách anh vài bước chân, cô dừng lại.
Gió lạnh thấu xương thổi về phía cô, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh xộc vào mũi khiến cô nhíu mày. Từ lúc biết cô mang thai, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.
Ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, suýt nữa cô không kiềm được lại rơi nước mắt.
Cô hít vào chiếc mũi bị gió lạnh thổi phiếm hồng, cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của anh, khàn giọng gọi: “Mặc Trì Úy.”
Người đàn ông vẫn luôn đứng im không có phản ứng, nghe thấy tiếng cô gọi bàn tay anh chợt run lên, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống đất. Anh bước nhanh đến chỗ cô, sau đó duỗi cánh tay dài ra muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng chợt nghĩ đến khắp người mình đều là hơi lạnh, anh đột ngột thu tay về.
Anh mím môi mỏng đã bị đông lạnh và móc chìa khóa từ trong túi quần ra. Sau khi mở cửa, bật hệ thống sưởi ấm lên, anh mở cửa sau xe ra nói với cô: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe rồi nói.”
Giọng nói của anh dường như bị cái lạnh của buổi đêm bóp nghẹt vừa khàn khàn vừa nhỏ, nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút run rẩy.
Đường Tâm Nhan chưa từng tỏ ra cố chấp với anh, vì đứa con trong bụng, cô gập dù lại, kế đó lên xe.
Theo sau đó anh cũng ngồi vào bên cạnh cô, nhưng do người anh hơi ẩm ướt nên không tiến sát gần cô.
Cô cầm áo khoác trong tay đưa cho anh.
Anh cầm áo khoác của cô, các khớp ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch.
Đôi mắt đen thâm thúy giống như hố sâu thăm thẳm không có sự sống, anh nhìn cô chằm chằm chỉ sợ một giây sau cô sẽ biến mất trước mặt anh.
“Em muốn cái gì anh cũng có thể bù đắp cho em, muốn anh làm gì anh cũng đồng ý. Anh biết em thình lình biết được chuyện này, trong lúc nhất thời sẽ khó mà chấp nhận được. Em oán giận anh, trách anh cũng có thể trút giận lên người anh…”
Anh vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô, tuy nhiên còn chưa chạm vào cô đã bị cô cảnh giác né tránh.
Đôi mắt đen của anh co rụt lại một cách nặng nề.
Cô bắt gặp tia đau thương lóe lên rồi biến mất trong mắt anh, như thể có một thanh kiếm sắc bén nào đó hung hãn đâm vào tim cô.
“Mặc Trì Úy, tôi không thể trút giận lên người anh. Sự thật đã bị vạch trần, anh cho rằng chúng ta có thể sống như những đôi vợ chồng khác? Mặc dù tôi không biết lúc trước tại sao anh lại cưới tôi, có lẽ vì muốn trả thù tôi hay vì lý do nào khác. Nhưng tôi không muốn biết nữa, bây giờ tôi chỉ muốn rời xa anh thôi!”