Vì khoảng cách hơi xa nên cô nhìn thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng cô biết anh đang hút thuốc.
Ngậm điếu thuốc nhả ra khói, thi thoảng còn ngước mắt lên nhìn về phía căn hộ.
Vành mắt cô nhức nhối vì sưng.
Trong lòng cô yêu anh bao nhiêu, giờ phút này cô hận anh bấy nhiêu!
Anh đã làm chuyện đó với gia đình cô, còn có thể yên tâm cưới cô!
Nếu mẹ cô không tỉnh táo lại, anh định giấu cô cả đời sao?
Chẳng muốn nhìn anh thêm nữa, cô bước vào nhà.
Nằm ở trên giường, cô ép mình phải đi ngủ
Nhưng cho dù trong lòng giả vờ như không có chuyện gì, lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác vẫn không ngủ được.
Điện thoại rung lên hai lần, cô liếc mắt nhìn màn hình.
Dự báo thời tiết thông báo sẽ có không khí lạnh vào ban đêm. Tối nay, An Thành sẽ bắt đầu có trận tuyết đầu đông.
Tắt điện thoại, cô kéo cao chăn, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên đến nửa đêm, cô lại bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô ngồi dậy khỏi giường, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ.
Trên cửa sổ đọng một lớp sương trắng, gió lạnh gào thét vù vù, cô cắn môi nghĩ đến người đàn ông ở bên ngoài.
Trời lạnh như vậy, chắc hẳn anh ấy đã về rồi!
Mặc dù oán giận thì oán giận, nhưng cô cũng chưa đến mức bắt anh phải trả bằng tính mạng!
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài thêm vài phút đồng hồ. Cuối cùng, cô không kiềm được bước tới bên cửa sổ.
Cứ ngỡ rằng anh đã đi rồi, thế mà anh vẫn đứng dựa vào đầu xe dưới lầu như cũ.
Cô nhìn dưới ánh sáng mời tối, trên chiếc xe màu đen đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Cô che miệng mình, cả người run lẩy bẩy.
Rốt cuộc anh ấy đang muốn làm gì?
Trời rét mướt như thế anh không chịu lên xe, cũng không quay về, cứ đứng sờ sờ như vậy muốn chết cóng vì lạnh sao?
Hay là anh ta lại muốn dùng khổ nhục kế để đổi lấy sự đồng cảm của cô?
Cô hít hít mũi nhìn anh trong vài giây, sau đó cô mở tủ quần áo lấy ra hai cái áo khoác. Cô mặc một cái lên người, cái còn lại vắt trên khuỷu tay.
Kéo cửa ra, cô rón rén bước tới phòng khách.
Vừa đến khúc quanh, đèn thủy tinh trong phòng khách đột nhiên sáng bừng lên. Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan bằng sắc mặt lạnh lùng: “Hơn nửa đêm rồi con muốn đi đâu?”
Kỳ thật Liễu Nguyệt vẫn chưa biết nên bà biết Mặc Trì Úy vẫn đứng dưới lầu.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt: “Mẹ ơi, con muốn xuống dưới đưa áo khoác cho anh ta. Ngoài ra, còn có vài lời con muốn nói rõ với anh ta. Mẹ yên tâm đi, con sẽ rời xa anh ta.”
Cô không biết đến tột cùng anh ta đã giấu cô bao nhiêu chuyện, cô cũng không muốn tìm hiểu từng chuyện nữa.
Liễu Nguyệt thở dài, bà lấy cây dù từ trong tủ quần áo ra đưa cho Đường Tâm Nhan: “Con đang có thai, con đừng đứng ở bên ngoài lâu quá, cảm lạnh không tốt cho thai nhi đâu.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy dù, viền mắt đỏ lên, cô gật đầu đáp: “Cảm ơn mẹ.”
Sau khi Đường Tâm Nhan đi ra ngoài, Liễu Nguyệt đứng trước di ảnh của bố Đường, bà thủ thỉ với ông trong nước mắt: “Ông Đường à, ông nói xem cậu thanh niên đó rốt cuộc muốn làm gì? Năm năm trước cậu ta hại ông, năm năm sau cậu ta lại kết hôn với con gái ông. Suy cho cùng, cậu ta muốn cái gì?”
“Nếu như ông ở trên trời có linh thiên, nhất định phải phù hộ cho con gái chúng ta đừng bị tổn thương nữa.”
Đường Tâm Nhan kéo cửa đi ra ngoài, bông tuyết lạnh giá bay đầu, lướt qua mặt cô, gió rét căm căm khiến cả người cô chợt rùng mình.
Cô mới ra ngoài thôi đã lạnh không chịu nổi, thế mà anh đã đứng đây tới nửa đêm.
Cô mở dù ra, khó khăn bước từng bước về phía anh.
Anh không mặc áo khoác, bên trong chiếc áo vest đen là áo sơ mi trắng mỏng, trên bờ vai rộng được bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa. Mái tóc ngắn bị tuyết tan làm ướt, từng giọt nước từ từ trượt xuống khuôn mặt lạnh lùng như tượng băng.