Đứng trong gió lạnh hơn nửa đêm, hốc mắt anh hơi trũng sâu, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài chứa những tia máu đỏ ngầu. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu, chiếc cằm luôn sạch sẽ cũng mọc vài sợi râu lúng phúng.
Có lẽ bây giờ anh cũng hơi quan tâm cô, nhưng điều đó không còn quan trọng trong lòng cô nữa.
Cô không thể tha thứ cho một người đàn ông đã làm tan nát gia đình cô, lại còn tính toán mọi cách cưới cô làm vợ.
Cô còn quá non nớt, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Cô rất sợ mình sẽ bị tổn thương đến mức máu tươi đầm đìa một lần nữa.
Đường Tâm Nhan rủ mắt xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương bên tay phải của mình.
Ánh mắt cô đau nhói.
Cô nghiến răng đặt ngón trỏ và ngón cái trái lên chiếc nhẫn kim cương.
Nhìn thấy hành động của cô, Mặc Trì Úy vội vàng đè tay cô lại nhưng bị cô lạnh lùng hất ra.
Cô nhướng hàng mi dài lên, lặng lẽ lạnh lùng nhìn anh với đôi mắt phủ lớp sương trắng: “Mặc Trì Úy, tôi mệt rồi, tôi không muốn trải qua cảm giác đi tàu lượn siêu tốc này nữa.”
“Chiếc nhẫn này quá đắt giá, tôi không xứng với nó mà cũng chẳng thích hợp.”
Mặc Trì Úy đè tay cô lại lần nữa, chiếc nhẫn của anh để ngoài gió tuyết, hơi lạnh thấm vào tận tim xương người ta.
“Không được tháo nhẫn, không được nhắc đến chuyện ly hôn.” Anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nặng nề.
Mỗi chữ đều cắn rất mạnh.
Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng Đường Tâm Nhan, cô hất tay anh ra, tháo nhẫn với tốc độ nhanh hơn.
Tuy nhiên chiếc nhẫn này dường như được chế tác theo số đo của cô, đeo vào thì dễ nhưng tháo ra thì khó.
Anh đã ngăn cô vài lần, có điều, cô vẫn ương ngạnh muốn tháo nó xuống.
Làn da giữa ngón tay bị cọ xát đỏ ửng.
Cô cầm chiếc nhẫn bỏ vào tay anh, sau đó móc chiếc thẻ đen từ trong túi ra.
Đôi mắt Mặc Trì Úy giăng đầy tơ máu, anh gắt gao nhìn cô đăm đăm.
Cô đã quyết tâm rời xa anh, vạch rõ ranh giới với anh sao?
Anh nhắm mắt lại, kiềm nén sự hoảng loạn, căng thẳng trong đáy lòng anh.
Môi mỏng anh khẽ lẩm bẩm: “Cho dù em trả hết những thứ này, anh cũng không đồng ý chia tay đâu.”
Khi Đường Tâm Nhan nghe anh nói, cổ họng như thể bị bàn tay đen bóp lấy.
Cô yêu anh.
Đương nhiên cũng không nỡ từ bỏ anh.
Tuy nhiên, cô không thể vượt qua rào cản trong lòng.
“Mặc Trì Úy à, anh đang muốn ép tôi phá đứa bé trong bụng phải không?”
Mặc Trì Úy run lên kịch liệt.
Cô đang uy hiếp anh.
Dùng đứa con trong bụng để uy hiếp anh.
“Có phải chỉ cần không ở bên anh, em sẽ giữ lại đứa bé?” Giọng nói của anh khàn khàn dữ dội.
Cô mím môi, sau khi hít sâu một hơi, cô mới bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, nhưng chẳng liên quan gì đến anh.”
Miễn là cô đồng ý giữ lại đứa bé là được rồi.
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt lớn cỡ lòng bàn tay của cô, anh đưa lại tấm thẻ đen cho cô: “Vì con, em hãy nhận cái này trước đi.”
Đường Tâm Nhan cười lạnh vứt thẻ đen cho anh, mặc dù cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Tôi không cần. Mặc Trì Úy à, tôi rất nghi ngờ có phải tập đoàn Hoàng Hải của anh phát triển dựa vào tập đoàn Đường thị của chúng tôi không?”
Mặc Trì Úy nghe cô nói vậy, anh đột nhiên bóp tấm thẻ gãy thành hai mảnh.
Dường như nhớ đến chuyện gì đó không vui, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, trên trán nổi gân xanh.
Hồi lâu sau, anh mới áp chế được cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng mình, anh gằn từng chữ một: “Không phải, mà là bố của em…”
Anh nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Đường Tâm Nhan khó hiểu nhìn Mặc Trì Úy thình lình im lặng: “Bố tôi thế nào?”
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt không còn chút máu của cô, lại nhìn xuống bụng cô. Yết hầu anh lên xuống như thể đang kìm chế thứ gì đó, thanh âm u ám, khàn khàn: “Đã trễ lắm rồi, em lên nghỉ ngơi đi!”