Viễn Nhiên nghe thấy động tĩnh lớn, không kìm được tính tò mò liền chạy ra hóng chuyện.
Nhìn thấy Cận Thời Xuyên bị bỏ rơi trước cửa, Viễn Nhiên nhẹ nhàng bước tới, ngước ánh mắt trong veo tựa như viên ngọc phát sáng lên nhìn anh chăm chú, nhỏ tiếng hỏi: “Bố chọc giận mẹ à?”
Cận Thời Xuyên ủ rũ thở dài: “Lần này sợ là mẹ con giận thật rồi.”
“Hazzaa…” Viễn Nhiên khoanh hai tay trước ngực, thở dài đằng đẵng. Liếc thấy mặt Cận Thời Xuyên ẩn hiện những vết bầm tím, nét mặt Viễn Nhiên liền rén ngang: “Mặt bố làm sao thế? Mới đánh nhau à.”
“Chẳng phải vì mẹ con ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác sao?” Cận Thời Xuyên tỏ vẻ oan uổng cùng xót xa.
Viễn Nhiên lại thở dài một hơi đằng đẵng: “Bố đụng trúng ổ kiến lả rồi. Đêm nay bố đừng mơ tới việc bước chân vào được phòng nửa bước. Lần trước, bố uống say rồi đánh người ta làm mẹ lo sốt vó, đang ăn cũng bỏ đũa mà chạy đi, giờ bố lại đánh nhau tiếp… Con không cứu nổi bố rồi.”
Mặt Cận Thời Xuyên dài thọng, thỉnh thoảng cử động khiến vết thương bên mép miệng nhói đau, lại khiến anh cau mày. Anh tiếp tục gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Bà xã à… Anh biết lỗi rồi, sau này anh không dám đánh nhau nữa. Bà xã… em giận gì thì giận cũng phải cho anh vào phòng lấy đồ đi tắm chứ!”
Bên trong không có chút động tĩnh gì.
Một lúc sau đó, cửa đột nhiên mở ra, Cận Thời Xuyên chưa kịp cười tròn môi thì một đống đồ áo bị cô vứt tới, cái thì vung vãi giữa sàn, cái thì treo lơ lửng trên mặt anh.
Anh mau chóng kéo xuống, để lộ ra bản mặt đầy hối lỗi: “Bà xã… anh có thể…”
“Rầm…” cửa đóng kín lại.
Cận Thời Xuyên dở mếu dở khóc, tự nói tự nghe: “giải thích không? Anh thật sự là không muốn như thế, nhưng lại không kiểm soát được mình…”
Tối hôm đó, Cận Thời Xuyên chỉ đành cắp chăn gối qua phòng khách ngủ, cảm giác lạnh lẽo lẫn trống vắng khiến anh không tài nào chợp mắt nổi, cứ lăn qua trở lại không biết bao nhiêu lần. Cứ mỗi khi anh có ý định lẻn vào phòng thì y như rằng cánh cửa khoá trái kia liền vả một cái lên mặt anh.
Lần này chắc là cô giận thật rồi.
Sang sớm hôm sau, Cận Thời Xuyên cố tình dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Khi vừa nhìn thấy bóng dáng cô thấp thoáng đầu cầu thang, anh liền vui vẻ gọi: “Bà xã… mau tới đây…”
Lời anh còn chưa dứt thì bóng lưng cô đã quay về phía anh, hai chân thoăn thoắt bước nhanh ra phía cửa.
Tới công ty, anh càng cố muốn tới gần thì càng bị cô đẩy ra xa. Uất quá, anh liền gọi Tần Dữ vào tra tấn: “Cậu nói xem phải làm sao để dỗ phụ nữ hết giận?”
Mặt Tần Dữ loãng ra, méo không được mà khóc cũng chẳng xong. “Tổng giám đốc… chuyện này…”
“Nếu như cậu không tìm ra cách thì đừng nghĩ đến tiền thưởng cuối năm.” Mặt Cận Thời Xuyên lạnh như phiến băng vạn năm không biết đến hai từ tan chảy.
Tần Dữ toát mồ hôi lạnh, da gà nổi lên rần rần. Anh ta định nói gì đó liền bị ánh mắt trong veo của Cận Thời Xuyên doạ cho câm nín, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: “Được… ông chủ, việc này cứ giao lại cho tôi, nhất định sẽ cho anh câu trả lời hài lòng.”
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, tóc gáy của Tần Dữ vẫn chưa hết dựng. Anh ta đi về bàn làm việc, cầm theo cuốn sổ và cây bút, đi từng nơi, gõ cửa từng phòng, hỏi thăm từng cô gái về sở thích và cách dỗ vợ vui nhanh nhất. Ngoại trừ phòng thiết kế ra, còn lại những nhân viên của các phòng khác đều bị truy hỏi, lễ tân và cô dọn vệ sinh cũng không nằm ngoài danh sách.
Sau khi tra khảo một vòng, Tần Dữ liền gõ cửa phòng Cận Thời Xuyên báo cáo.
Trán anh ta chảy đầy mồ hôi hột, giọng nói run lẩy bẩy: “Mua tặng thứ đồ mà bà chủ thích.”
“Không khả quan.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt khước từ.
“Tặng hoa.” Tần Dữ nói.
“Cô ấy không thích hoa.” Cận Thời Xuyên lắc đầu.
“Một bữa ăn dưới nến đầy lãng mạn.” Tần Dữ lại nói.
“Nhìn mặt tôi cô ấy còn không muốn chứ nói gì tới ăn uống.” Cận Thời Xuyên lại lắc đầu.
“Đặt đồ ăn cô ấy thích rồi gửi giấy nhắn xin lỗi tới.” Lồng ngực Tần Dữ sắp nổ tung luôn rồi.
Lần này Cận Thời Xuyên không trực tiếp bác bỏ mà có chút lững lự. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cậu đặt trà sữa chiều cho toàn công ty, vị matcha ở quán “hương vị ngọt ngào” của Lưu Đào, cộng thêm một phần bánh ngọt vị dâu. Phần của thiếu phu nhân ghi lời nhắn: bà xã, xin lỗi, mong em hãy tha thứ cho anh, đừng giận nữa. Cậu nhớ bảo bà chủ quán đích thân mang tới…”
Một tiếng sau, Lưu Đào mang trà sữa và bánh kem tới, Tần Dữ đón cô ấy ngoài cửa, trực tiếp dẫn tới trước cửa phòng thiết kế. “Cô Lưu, cô chỉ cần phụ trách bà chủ thôi, còn việc phân phát trà sữa thì giao lại cho tôi. Số phận của hàng nghìn con người ở tập đoàn đều nằm hết trong tay cô đó.”
Lưu Đào nhướng mày: “Hả?”
Tần Dữ cười nhạt: “Bố mẹ cãi nhau, con cái khổ…”
Lưu Đào bật cười thành tiếng rồi nháy máy với Tần Dữ, ý nói hãy yên tâm, rồi thẳng thừng bước vào phòng thiết kế. “Tiệm trà sữa “hương vị ngọt ngào” rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”
Mọi ánh mắt đều ngẩng lên nhìn Lưu Đào trong kinh ngạc.
Bạch Khởi thuận miệng hỏi: “Người đẹp… có phải ship nhầm địa chỉ rồi không?”
“Đâu có.” Lưu Đào cười rạng rỡ: “Là tổng giám đốc của mọi người hào phóng mời đó.”
Một luồng sóng kinh ngạc khác lại dồn dập đổ tới.
Tất cả mọi người đều câm họng không nói nên lời, Lưu Đào đặt ba túi trà sữa đôi xuống trên bàn, chỉ lấy một phần riêng tiến tới gần Viễn Hi Đình. “Sao thế? Định chiến tranh lạnh với tớ luôn à?”
Viễn Hi Đình cười nhạt: “Cậu rảnh quá nhỉ? Làm chân sai vặt từ bao giờ thế?”
“Này… này… đừng đổi oan cho người vô tội nhé! Đây là công việc của tớ, vả lại một chuyến hơn nghìn đơn dại gì không nhận.” Lưu Đào thấp giọng thì thầm, âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy: “Sau này cậu cứ giận chồng nhiều nhiều vào, như thế tớ sẽ có thêm cơ hội nhận một đơn sống sung túc cả tháng.”
Viễn Hi Đình cười không vui: “Cậu muốn tới để xát muối vào lòng tớ đúng không?”
Lưu Đào cố đè kích động trong lòng mình xuống, nhướm đầu sát vai Viễn Hi Đình, nói nhỏ: “Cậu thì thương tích gì mà xát muối. Người phải chịu thương tích là Cận Thời Xuyên kia kìa. Người ta đã vì cậu mà đánh nhau, nay lại vô cớ bị chiến tranh lạnh, có đau lòng không chứ?”
“Ai mới là bạn thân của cậu thế?” Viễn Hi Đình cau mày, mặt xám xịt xuống hẳn.
“Hai chuyện này thì liên quan gì tới nhau. Tớ chỉ là thấy bất bình nên lên tiếng giúp thôi! À phải… nhớ xem giấy nhắn trong hộp bánh kem nhé! Tớ đi đây, còn nhiều người xếp hàng chờ phục vụ lắm!” Lưu Đào phất tay rồi lao như bay ra phía cửa.
Viễn Hi Đình chỉ kịp nói vọng theo bóng lưu gầy gò của cô ấy: “Này…”
Sau đó, cô cẩn thận mở tờ giấy nhắn ra đọc, trong tích tắc, khoé môi cô liền cong nhẹ như vừa cười.
Cao Lâm Mạt đột nhiên hỏi: “Phần của cô có gì đặc biệt sao?”
Cô giật mình thu vội tờ giấy nhắn ra sau lưng: “Đâu có… cũng chỉ là trà sữa với bánh ngọt thôi mà…”
“Tôi còn tưởng bạn cô tặng thêm gì đó đặc biệt…” Cao Lâm Mạt cười.
Viễn Hi Đình mỉm cười đáp lại: “Chừng này đã đủ phình bụng lên rồi, còn tặng thêm nữa chắc ăn xong tôi mắc chứng bệnh giãn dạ dày mất.”
Nhẹ xoay người ngồi xuống bàn, cắm vòi uống một ngụm trà sữa, xắn thêm miếng bánh ngọt cho vào miệng, lòng Viễn Hi Đình ngọt ngào tan chảy.