Một buổi chiều thứ bảy không thể nào bình thường hơn, Viễn Hi Đình vừa tan ca như thường lệ liền nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
Cô chần chừ nhìn dòng số hiện trên màn hình một lúc lâu mới nhấc máy.
Đầu giây bên kia chợt vang lên thanh âm khàn khàn: “Còn nhớ anh chứ? Có phải hôm nay em nên thực hiện lời hẹn của mình hay không hả?”
Giờ phút này cô thực sự rất muốn giả vờ như không quen không biết gì Kiều Tầm cả, chỉ hận không thể dẫm chết hắn ngay lập tức. Cô cắn môi vờ vĩnh đáp lại: “Hẹn gì cơ?”
Bên phía đối diện liền vang lên tiếng cười đầy ngạo nghễ và quyền uy: “Không sao, em có thể quên, cũng có thể từ chối, đó là quyền của em. Nhưng anh thì…”
Lời nói của hắn ngay lập tức bị cô cắt ngang: “Anh muốn ăn ở đâu?”
Hắn nhàn nhạt đắc ý: “Nhà hàng Thiên Trạch…”
“Được.”
Cô dừng bước trước cửa chính tập đoàn, nhắn cho Cận Thời Xuyên báo buổi tối có việc bận, sau đó vẫy taxi đi thẳng tới nhà hàng Thiên Trạch.
Nhân viên dẫn cô lên lầu, tới phòng ăn vip cuối dãy hành lang, cửa bị người ta mở toang, nhịp tim của Viễn Hi Đình cũng vì thế mà hẫng mất một nhịp.
Kiều Tầm đã đến từ sớm đợi sẵn bên trong, phong thái ngời ngời lại điềm tĩnh, ngũ quan trên gương mặt hài hoà cân xứng, tuyệt đối không thua kém bất cứ mỹ nam nào.
Có người nói: bản lĩnh của đàn ông thể hiện ở cách mà anh ta đối xử với người mình yêu.
Kiều Tầm vốn dĩ là một ông trùm xã hội khét tiếng tàn ác hung bạo, vậy mà cũng có lúc lại dịu dàng đến như thế!
Nếu như bỏ qua nghề nghiệp của hắn thì toàn diện đều ổn. Mặc dù tính khí có chút cằn cỗi lại thích doạ dẫm người khác nhưng hắn chưa bao giờ làm tổn thương tới người vô tội. Con người hắn sống khá quy tắc, hầu như không bao giờ phá vỡ đi giới hạn của bản thân.
Chỉ là hắn đã chọn nhầm người để gửi gắm tình cảm, cô không cách gì đón nhận hắn được.
Viễn Hi Đình hít thở sâu, chầm chậm bước vào trong, ngay sau đó cửa liền đóng rầm lại.
Thấy cô vẫn đứng ngẩn người ở trước cửa, Kiều Tầm lạnh nhạt nói: “Tới đây ngồi đi. Tôi mà muốn ăn thịt em thì em không có khả năng lành lặn tới giờ phút này đâu!”
Đúng thế, hắn đã có rất nhiều cơ hội để giở trò với cô, nhưng hắn đã không làm thế. Ít nhất là hắn vẫn chính nhân quân tử hơn nhiều người.
Cô từ từ đi đến, ngồi xuống trên ghế đối diện hắn, đặt túi xách sang một bên, nâng ly nước lọc trên bàn uống mấy ngụm nhằm điều chỉnh tâm tình bất an lẫn sự căng thẳng trong lòng mình.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí im lặng trước mắt: “Anh… thật sự… thích tôi… à?”
“Em thấy sao?” Kiều Tầm phản ứng lanh lẹ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, giống như muốn xuyên thấu linh hồn của cô vậy.
Lòng bàn tay Viễn Hi Đình lạnh toát, cô cố gắng bóp chặt lấy ly nước, kìm nén sự run rẩy trong lòng, bình thản mỉm cười: “Nhưng tôi sẽ không thích anh.”
Khoé môi Kiều Tầm khẽ nhếch nhẹ, như cười như không, nét mặt cợt nhả pha lẫn sự nghiêm túc: “Làm sao mà em dám chắc chắn như thế?”
Thanh âm của Kiều Tầm không nặng nhưng lại trở nên não nề khi truyền tới tai Viễn Hi Đình. Cô nuốt khan nước bọt, rành mạch nhấn mạnh từng chữ một: “Vì tôi đã có người trong lòng rồi.”
Chân mày của Kiều Tầm liên tục nhướng lên rồi hạ xuống không biết bao nhiêu lần, ánh mắt trầm lặng như mặt hồ mùa thu, khiến người đối diện bị che lấp bởi sự lững lờ, mà không hề biết sâu bên trong đó là vực sóng ngầm sâu vạn trượng. Thanh âm của hắn trầm trầm như tiếng đàn Cello nốt trầm, nghe rất êm tai: “Vị trí đó có thể thay đổi.”
Cô ngay lập tức tạt gáo nước lạnh lên mặt hắn: “Không thể.”
Lòng hắn ướt sũng, thoáng chút se lạnh, nhưng sắc mặt hắn vẫn cợt nhả như thường, khoé môi cong cong: “Vì sao em chắc chắn như thế?”
Cô nhìn hắn không chớp, trong mắt tràn đầy sự kiên định, ví như không một ai có thể phá vỡ: “Yêu một người không cần lý do, nếu như có lý do thì đó không phải là yêu.”
Hắn cười nhạt một tiếng, trái tim lỗi một nhịp, kéo theo tiếng thình thịch vỡ tan: “Nghĩa là em sẽ không từ bỏ anh ta.”
Giữa thế giới hàng tỷ người, gặp được nhau là duyên, ở bên nhau là phận, mà hai người đã ở bên nhau tới tận hai lần, đó hẳn là sứ mệnh. Cô cười rất tươi, hai mắt sáng như vì sao, không chút do dự mà lắc đầu hai cái: “Không.”
Đối với Kiều Tầm, suốt ba mươi năm qua, hắn đã lên giường với không ít hạng phụ nữ, nhưng chỉ có một mình cô khiến hắn rung động, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tới cái thứ hai liền say như điếu đổ. Lần đầu tiên hắn biết rung động, biết nhớ nhung, biết trân trọng những khoảnh khắc gặp gỡ. Ánh mắt màu lục của hắn cũng vì thế mà trở nên dịu đi vài phần hung dữ, tựa như ánh nắng chớm hè chuyển sang thu.
“Vậy anh cũng nhất định không từ bỏ em.”
Tuy nhiên, mỗi người chỉ có một trái tim, không thể nào chứa được hai người. Cô đã dành hết tình yêu cho Cận Thời Xuyên, không thể nào san sẻ với ai khác được nữa. Dùng dằng mãi chỉ khiến người ta đau khổ, chi bằng cứ mạnh tay cắt đứt đi mối lương duyên. Cổ họng cô khan khốc, khiến thanh âm phát ra hơi lạnh đi: “Chúng ta không hợp.”
Hắn thu lòng bàn tay thành nắm đấm, ngay lập tức hỏi lại: “Vì sao?”
Cô thẳng thắn nói: “Thế giới của hai ta quá khác nhau.”
“Anh có thể thay đổi, nếu như em muốn.” Hắn sững lại một chút, lần đầu tiên hắn vì một người mà phân vân.
“Cho dù anh có thay đổi cũng không thể.” Cô thẳng tay chặt đứt đi một sợi tơ mỏng manh trên chuỗi dây định mệnh.
“Vậy… chúng ta cứ thử chờ xem ai kiên trì hơn ai…” Hắn cười, trong nụ cười có lẫn sự đắng chát.
Vào lúc đó, cửa đột nhiên mở toang ra, phát lên một tiếng “rầm” đầy kinh hãi.
Cận Thời Xuyên hậm hực bước vào, chỉ thẳng tay vào mặt Kiều Tầm: “Mày tránh xa vợ tao ra.”
Kiều Tầm chậm rãi đứng lên, cười cợt nhả: “Bây giờ cô ấy có thể là vợ mày, nhưng tương lai thì chưa chắc.”
Mặt Cận Thời Xuyên đỏ như quả táo tàu, gân xanh hiện rõ trên làn da trắng mịn. Anh thu lòng bàn tay thành nắm đấm, thẳng thừng vung cú đấm mạnh mẽ tới trên mặt Kiều Tầm.
Quệt vội vệt máu bên mép miệng, Kiều Tầm hung hăng giáng xuống một cú đấm quyền uy trên mặt Cận Thời Xuyên.
Cứ như thế, hai bên cứ anh đấm một cước, tôi đi một đường quyền, chỉ trong thoáng chốc mặt cả hai đều đầy vết bầm tím.
Viễn Hi Đình cố khuyên can thế nào thì hai người vẫn không chịu dừng tay, máu trong người cô ồ ạt chảy lên não, ánh mắt trở nên tối tăm, sắc mặt đen thui, môi dưới hơi trề lên thổi mạnh một hơi khiến mấy sợi tóc mái lưa thưa trên trán khẽ phe phất. Cô nóng giận vớ lấy túi xách, bước nhanh về phía cửa, kéo cửa “rầm” lên hai tiếng liên tiếp, rồi rời đi.
Thấy vậy, Cận Thời Xuyên liền xoay người chạy theo. Anh liên tục chất vấn: “Sao em lại đi gặp hắn ta? Chẳng lẽ em không biết hắn là ai ư?”
Cô không thèm liếc nhìn anh một cái: “Anh không có một chút lòng tin nào dành cho em sao?”
“Không phải. Anh…”
Cận Thời Xuyên nói chưa dứt lời đã bị Viễn Hi Đình cắt ngang: “Anh ngày càng vô phép vô thiên, hở tý là đánh nhau. Không lẽ việc gì cũng dùng nắm đấm để giải quyết sao?”
Ra khỏi cửa nhà hàng, cô liền dơ tay vẫy một chiếc taxi, không chút do dự bước lên, đóng rầm cửa lại. “Bác tài, đi thôi!”
Cận Thời Xuyên cũng vội vội vàng vàng lái xe đuổi theo, mãi đến khi về tới nhà mới theo kịp bước chân cô. Nhưng cho dù anh có lải nhải một tràng đạo lý lẫn lời hối lỗi bên tai thì cô cũng chẳng ư hử một câu đáp lại.
Cô giận dữ đi vào phòng, đóng rầm cửa lại, khoá trái trong, mặc kệ anh đập cửa thế nào cũng không chịu mở.