Thời điểm ba người nhà Viễn Hi Đình rời khỏi công viên đã là năm giờ chiều.
Bóng dáng chiều tà ngày đông rất nhanh đã bị chân mây che khuất, chỉ còn sót lại một mảnh trời tây cam vàng sáng chói.
Gió bấc nổi lên từng cơn khiến nhành cây Húng Quế bên đường rung lên tiếng xào xạc.
Ngay lúc này, trước cửa công viên có một người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn về phía họ. Anh ta tầm hơn ba mươi tuổi, dáng vóc cao lớn, lịch lãm trong bộ âu phục màu đen, chân đi giày da hãng cao cấp.
“Cô Viễn… tôi chờ cô khá lâu rồi.” Người đàn ông bước tới trước mặt Viễn Hi Đình, chắn ngang đường khiến cô phải dừng lại.
Mặt cô đơ như pho tượng đá, một lúc sau mới phản ứng kịp: “Anh là…”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô. Chuyện này liên quan đến con gái tôi.” Người đàn ông kia điềm nhiên đáp lại.
Viễn Hi Đình giật thót tim, xoay người xoa đầu Viễn Nhiên: “Con lên xe trước đi.”
Cô bé nghi hoặc bước từng bước nặng nề đi về phía chiếc Lexus hạng sang đậu bên đường, đầu vẫn không ngừng ngoái lại nhìn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chờ tới khi Viễn Nhiên đã ngồi ngoan ngoãn trên xe, cửa cũng đóng rầm lại, Viễn Hi Đình mới ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“À… tôi tên Cao Trừng. Hôm nay tôi tới là muốn nhận lại con gái.” Người đàn ông nói không chớp mắt, thái độ hết sức hời hợt, như thể chuyện này là điều đương nhiên vậy.
Viễn Hi Đình thu lòng bàn tay thành nắm đấm, trừng mắt nhìn thẳng về phía Cao Trừng, dõng dạc nói: “Con bé hiện tại đã mười tuổi, anh chưa từng một lần đến thăm, anh lấy cái quyền gì mà đòi nhận lại con bé. Tôi không cần biết anh là ai, tôi sẽ không bao giờ giao con gái mình lại cho anh đâu! Mau đi đi, đừng tới làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi nữa.”
“Nhưng con bé cũng đâu phải con ruột của cô.” Nụ cười trên đầu môi Cao Trừng tắt vụt, ánh mắt anh ta trở nên âm trầm. “Kể từ sau khi chia tay với chị cô, tôi luôn sống ở nước ngoài, hoàn toàn không biết sự tồn tại của Viễn Nhiên.”
“Vậy bây giờ anh cũng hãy làm như không biết đi.” Mắt Viễn Hi Đình ngấn lệ, cổ họng dần nghẹn ngào: “Anh còn quay lại làm cái gì?”
“Cô Viễn… tôi thật lòng muốn nhận lại con gái, dù sao trên người hai chúng tôi cũng chảy chung một dòng máu. Cô không thể nhẫn tâm chia cắt hai bố con tôi được.” Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, hai mắt Cao Trừng khẽ ửng đỏ.
Viễn Hi Đình sụt sịt hai tiếng, nhếch khoé môi cười nhạt: “Tôi nhẫn tâm ư? Anh có biết lúc chị tôi nhận được tin là mình mang thai đã cố gắng để liên lạc với anh như thế nào không? Còn anh thì chẳng một lần ngoái đầu nhìn lại. Mười năm sau, anh quay về nói anh không biết là xong sao?”
Anh ta muốn nắm lấy tay Viễn Hi Đình để xin xỏ thì lại bị Cận Thời Xuyên bắt lấy, bóp chặt. “Máu mủ thì sao? Năm xưa chính là anh đã lựa chọn rời xa mẹ con chị ấy, sao bây giờ còn mặt mũi đòi lại con?”
Cao Trừng nhận thấy xin xỏ bất thành liền lật mặt: “Tao nói cho bọn mày biết, dù mười năm hay hai mươi năm thì tao vẫn là bố của đứa trẻ, các người không có quyền gì để ngăn tao gặp con gái mình cả. Đứa trẻ đó phải đi theo tao, các người đừng hòng ai ngăn cản tao nhận lại con.”
Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình đều chôn chân tại chỗ.
Gã này đúng là giỏi diễn kịch, nếu không phải tự gã tháo mặt nạ xuống, thì có lẽ hai người đã tin vào những lời gã nói rồi.
Mắt Cận Thời Xuyên trở nên sắc lạnh, nét mặt nghiêm túc lộ rõ vẻ kiên định: “Mày cứ thử động tới hai mẹ con cô ấy xem.”
Nói rồi anh liền ôm lấy bả vai Viễn Hi Đình dẫn cô mau chóng rời khỏi.
———————————
Những ngày liên tiếp sau đó, Viễn Hi Đình thường xuyên nhận được những món quà nặc danh, khiến lòng cô luôn bất an không dứt. Cô vốn không muốn để tâm, cũng định vứt vào thùng rác, nhưng suy nghĩ lại nếu làm như thế khác gì cô đã nhận quà của người ta, vẫn phải trả lại mới được.
Cô không quan tâm tới mục đích của người kia là gì, điều cô quan tâm chính là danh tính của chủ nhân đứng đằng sau những món đồ đó. Nhưng, cho dù cô có làm cách gì cũng đều công cốc, đối phương không những không xuất đầu lộ diện còn thần thần bí bí khiến lòng cô khó chịu vô cùng.
Khi bàn làm việc của cô không thể chứa nổi đống đồ không rõ nguồn gốc kia nữa, cô chỉ đành thu dọn tất cả cho vào thùng, lình kình mang tới quán cà phê của Lưu Đào.
Hai mắt Lưu Đào sáng rực, mặt loãng ra như bùn không trét được tường: “Đây… là gì thế?”
Viễn Hi Đình đặt chiếc hộp xuống sàn, mở toang lớp vỏ bìa cát tông ra, phơi ra những món đồ hiệu xa xỉ khiến Lưu Đào đơ ngay tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại được: “Cậu… đây là…”
Cô ủ rũ ngồi bệt xuống bàn, tay đỡ má, liên tục thở dài: “Tớ cũng không biết nó xuất xứ từ đâu ra nữa, hàng ngày cứ có kẻ thần kinh nào đó gửi tới cửa công ty, phiền chết đi được.”
“Không phải của Cận Thời Xuyên tặng ư?” Lưu Đào nỉ non hỏi.
“Không phải.” Viễn Hi Đình ủ dột lắc đầu lia lịa, mặt đơ cảm xúc, không buồn cũng chẳng vui.
“Cậu đang muốn trả lại mà chưa biết phải làm sao?” Lưu Đào thoạt nhìn liền đoán ra được suy nghĩ của Viễn Hi Đình. “Cái này có gì khó, lấy đại một món ra cửa hàng trang sức hỏi là xong rồi.”
Hai mắt Viễn Hi Đình đột nhột loé sáng, tựa như một tia lửa bắn qua: “Phải ha, sao tớ không nghĩ ra nhỉ?”
“Đầu óc của cậu đúng là có chứa sạn mà.” Lưu Đào tặc lưỡi, lắc lắc đầu.
Ngay sau đó, Viễn Hi Đình cùng Lưu Đào lần mò theo địa chỉ ghi trên hộp tìm tới cửa hàng trang sức hãng J&S nổi tiếng. Cả hai trong nhất thời đều choáng váng quay cuồng.
Hỏi ra thì cô mới biết người tặng đồ là Kiều Tầm.
Sắc mặt cô lập tức đen lại như hòn than tàn, tay chân run lẩy bẩy.
Lưu Đào đứng cạnh cũng như người bị sét đánh trúng, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Viễn Hi Đình xoay lưng rời khỏi cửa hàng trang sức, ôm theo tất cả quà tặng, đi thẳng tới biệt thự của Kiều Tầm. “Đào Đào… mình có việc, đi trước đây…”
Thấy cô tới, hắn không những không có chút bất ngờ nào mà còn điềm nhiên đến lạ.
Cô đặt mạnh hộp đồ trên bàn, trừng mắt nhìn hắn, cao giọng: “Anh có ý gì?”
Kiều Tầm chậm rãi ngẩng mặt nhìn lên, nhếch khoé môi cười nhạt: “Không có ý gì cả. Chỉ là muốn tặng quà cho người mình mến mộ thôi! Thật không ngờ em lại mang trả nhanh như thế.”
“Anh biết là tôi sẽ trả.” Ánh mắt Viễn Hi Đình trở nên đầy nghi hoặc, mi tâm nhíu chặt lại, khiến sắc mặt càng lúc càng lạnh thêm. Hắn lại bình thản tới mức khiến người ta bực bội, sau đó ung dung rót ra một tách trà đặt xuống trước mặt cô. Thái độ ấy khiến cơn điên trong lòng cô không cách gì kiềm chế nổi: “Có phải anh bị điên rồi không? Tôi… là người đã có gia đình, không rảnh để chơi mấy trò này với anh đâu. Sau này làm phiền anh tránh xa tôi một chút.”
Hắn ưỡn người sang phía cô, dừng lại khoảng cách rất gần, mặt đối mặt, khiến đôi con ngươi màu lục của hắn càng trở nên âm trầm, giống hệt như con rắn độc vậy. “Anh… lại thích kiểu phụ nữ đã có gia đình, em… nhất định phải chơi trò chơi này cùng với anh.”
Viễn Hi Đình máu xông lên não, cô vớ lấy tách trà trên bàn, hất thẳng lên mặt Kiều Tầm. Nước trà không nóng, nhưng với cái tiết trời lạnh căm này, một chút nước đổ lên người cũng đủ lạnh thấu xương. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không một chút biến đổi, tay với lấy mảnh giấy trong hộp nhỏ đặt bên góc bàn, cẩn thận lau nước nơi khoé mắt, xuống má cằm. “Càng ngày càng thú vị rồi đấy! Hi Đình… anh có thể không nỡ làm tổn thương em, nhưng những người bên cạnh em thì anh không dám chắc. Hazzaa… con người anh ấy à… không được nhẫn nại cho lắm!”
“Anh… muốn làm gì?” Mặt cô tái nhợt hẳn đi, thanh âm cũng vì thế mà trở nên réo rắt.
Hắn đắc ý cười nhạt: “Anh muốn làm gì cũng cần phải xem tâm trạng thế nào đã…”
Cô lúng túng: “Tôi… sẽ không bán mình đâu!”
Kiều Tầm cười lên thành tiếng: “Em nghĩ anh là người xấu xa như thế sao? Hửm…” Hắn cố ý nhấn mạnh và kéo dài thanh âm cuối.
“Anh… là… cầm thú…” Lồng ngực Viễn Hi Đình căng cứng, hô hấp đình trệ.
Nét cười trên mặt Kiều Tầm càng thêm nồng đậm, khoé môi hắn vểnh lên như cười như không.
“Ăn cùng anh một bữa cơm… không phải yêu cầu gì quá đáng chứ!” Ánh mắt Kiều Tầm nhìn thì tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, nhưng thực ra lại ngập đầy sóng ngầm. “Để tránh em bom hàng thì anh phải thông báo với em biết rằng, Kiều Tầm anh trước nay nói được ắt làm được…”