Thời gian trôi qua như chiếc đồng hồ cát, rất chậm, cũng rất nhanh, một mùa đông nữa đang cận kề tới gần.
Tuyết đầu mùa rơi trúng vào ngày lập đông, cả thành phố chìm trong sắc trời bàng bạc, những mái ngói đỏ tươi nhấp nhô giữa từng mảnh bụi tuyết trắng tinh khôi bay lất phất.
Dòng người qua lại thưa thớt hơn hẳn, ai ai cũng đều trùm kín mít từ đầu đến chân.
Những hàng cây khẳng khiu đứng canh bên lề đường ngay ngắn, thỉnh thoảng có ngọn gió Bắc ghé qua khiến đồng loạt nhành cây phe phất.
Trên mặt đường phủ đầy những mảng băng tuyết dày cộm, hễ có bánh xe lăn tới sẽ để lại một vết hằn sâu.
Viễn Hi Đình đứng ngẩn ngơ trong một tán người, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn xung quanh.
Đèn báo vừa chuyển xanh, cô liền nhanh chân bước xuống đường, cùng đoàn người băng qua phía đối diện.
Cô rẽ vào cửa tập đoàn Cận Thị, khi đi qua quầy lễ tân, liền có người gọi: “Chị Hi Đình…”
Hai chân cô đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai cô tiếp tân trẻ trung, nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Một trong hai cô tiếp tân trẻ ôm theo bó hoa hồng chạy tới, đứng lại cách cô chừng vài bước chân, ánh mắt loé lên tia ghen tỵ: “Có người gửi hoa cho chị.”
“Ai thế?” Viễn Hi Đình không khỏi kinh ngạc, mặt loãng ra như bùn không trét nổi tường.
Cô tiếp tân lắc đầu hai cái liên tiếp: “Em không biết, người ấy không để lại tên.”
Viễn Hi Đình đang chìm đắm trong nghi hoặc đã bị cô tiếp tân nhét bó hoa vào tay, cô chỉ có thể cười gượng gật đầu nói “cảm ơn”, rồi bước vội vào thang máy.
Suốt cả quãng đường đi đến phòng làm việc, Viễn Hi Đình vẫn luôn thắc mắc bó hoa này là của ai, bên trên đó cũng chẳng để lại tấm bưu thiếp nào.
Trong khi những người khác đều trố mắt tò mò hỏi ngược hỏi xuôi về xuất xứ của bó hoa thì Viễn Hi Đình chỉ lạnh nhạt đặt nó dưới góc bàn, không thèm đoái hoài tới. Hễ có ai hỏi tới, cô đều lắc đầu thản nhiên đáp: “Không biết của ai gửi, có thể là gửi nhầm thôi!”
Không lẽ nào, người có thể mua được một bó hồng Juliet này không nhiều, nói đúng hơn thì chỉ đếm được đầu ngón tay. Có thể hiểu rằng, người tặng tuyệt đối không phải hạng soàng, chi tiêu cực kì thoáng, người lắm tiền thường rất tỉnh táo, hiếm lắm trường hợp gửi nhầm địa chỉ.
Bó hoa còn chưa hết hót thì một chiếc nhẫn kim cương hạng sang được gửi tới, người nhận vẫn là Viễn Hi Đình, khiến đám người trong phòng thiết kế được pha kinh hồn bạt vía.
Trong khi cô lơ mơ chưa hiểu chuyện gì thì chàng trai giao hàng đã rời khỏi, cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Nhìn phong cách hành sự này tuyệt đối không phải của Cận Thời Xuyên, vậy người ấy là ai?
Lòng Viễn Hi Đình trăm mối tơ vò, cô nặng nề ngồi bệt xuống ghế xoay, ném hộp nhẫn kim cương bạc triệu lăn lóc trên bàn, không thèm đếm xỉa tới.
Những người xung quanh đều nói cô có phúc không biết hưởng, chỉ mình cô mới biết cầm đồ không lai lịch nặng đến nhường nào.
Chiều hôm đó, Viễn Hi Đình tan ca sớm, cô có hẹn với Cận Thời Xuyên đưa Nhiên Nhiên ra công viên chơi.
Thời gian qua, bác sĩ Đinh vẫn luôn theo sát quá trình hồi phục của Viễn Nhiên, nên tình hình sức khoẻ của cô bé đã ổn định hơn nhiều, có thể hoạt động giống như người bình thường. Việc đầu tiên sau khi khỏi bệnh mà cô bé muốn làm nhất chính là tới khu vui chơi.
Trước đây, mỗi lần đi ngang qua công viên thành phố, Viễn Nhiên chỉ có thể lặng lẽ nhìn những bạn khác được chạy nhảy nô đùa, ngồi ngựa gỗ, đu quay, rồi lại thầm ước bản thân có thể một lần được giống như thế. Thời điểm ấy, cô bé cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không có cơ hội đó, nhưng không ngờ ngày ấy lại đến sớm như thế.
Viễn Nhiên tựa như chú chim nhỏ bị bỏ lồng quá lâu, vừa mới được thả tự do liền tung tăng bay nhảy trong khoảnh trời rộng lớn.
Viễn Hi Đình nắm tay Cận Thời Xuyên đi theo ngay phía sau, thỉnh thoảng tâm ý tương thông hai đôi mắt thâm tình lại liếc nhìn nhau mỉm cười rồi nhanh chóng quay sang hướng ngược lại.
Giá như thời gian và không gian có thể dừng lại ngay tại thời điểm đó thì tốt biết bao.
Trong khi Viễn Hi Đình và Viễn Nhiên đang vui vẻ ngồi trên cỗ xoay ngựa gỗ, hai nét mặt y như nhau đều sáng chói như ánh dương, khoé môi cong lên rực rỡ, một tay bám chặt lấy thanh sắt cố định trước đầu ngựa gỗ, tay còn lại dơ lên cao liên tục vẫy vẫy tay về phía Cận Thời Xuyên, còn anh lại đưa điện thoại lên cao, bật máy ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ, chuyên chú ngắm nhìn từng ánh mắt nụ cười của hai người họ.
Đôi mắt anh trầm lặng nhìn theo gương mặt tới bóng lưng của hai mẹ con cô, trong lòng ngọt ngào như bơ sữa tan chảy.
Sau khi ra khỏi khu trò chơi vòng xoay ngựa gỗ, ba người họ liền kéo nhau tới sạp đồ hàng ở sát bên cạnh. Viễn Nhiên chọn một cái cài tóc có hình gấu con đội lên đầu, sau đó rạng ngỡ quay lại hỏi: “Bố mẹ thấy có đẹp không?”
“Đẹp lắm!” Hai tiếng đồng thanh một nam một nữ vang lên.
Viễn Nhiên nhanh chóng quay lại lấy tiếp hai cái giống vậy, lần lượt đặt vào tay Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình. “Bố mẹ cũng cài lên đi, như thế mới đúng nghĩa gia đình.”
Cận Thời Xuyên liếc nhìn Viễn Hi Đình, đuôi mày khẽ cong nhẹ. Sự bất lực tràn ngập trong đôi mắt sắc lạnh, ý muốn nói đàn ông không hợp với thứ này.
Viễn Hi Đình yêu kiều mỉm cười, cẩn thận cài chú gấu nhỏ lên tóc, sau đó đoạt lấy cái trên tay anh, nhéo mắt: “Em giúp anh.”
Cô nhón chân lên, thu hẹp khoảng cách chiều cao giữa hai người, để mặt đối mặt, hơi thở quyện lẫn vào nhau. Cánh tay cô vươn lên cao, cẩn thận cài chiếc cài có hình chú gấu nhỏ lên trên tóc anh, sẵn tiện liếc mắt đưa tình với anh một cái, rồi nhanh chóng thu chân về: “Khá hợp với anh đó.”
Trạm tiếp theo là vòng quay vô cực, Cận Thời Xuyên hoang mang liếc nhìn lên cao, sống lưng khẽ đổ mồ hôi lạnh, hai chân vô thức ngừng bước. “Hay là hai mẹ con lên đi, anh… ở dưới này chờ.”
Viễn Hi Đình nhíu mày nhìn anh một thoáng rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Cận thiếu gia… anh sợ cả độ cao nữa à. Sao trước đây em không biết nhỉ?”
Cận Thời Xuyên khua tay cười trừ, ấp úng đáp: “Làm… gì có… Anh chỉ là… thấy trò này chẳng có gì vui…”
Hai mẹ con Viễn Nhiên đồng lúc liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, đuôi chân mày khẽ rướn lên, một giây sau đó, hai người liền nhào tới cắp lấy hai cánh tay của Cận Thời Xuyên, kéo vào trong: “Sợ hay không lên rồi biết.”
Cận Thời Xuyên run rẩy ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn lại, nhẹ nhàng đan năm ngón tay vào lòng bàn tay Viễn Hi Đình, khẽ nói: “Đừng sợ, có anh đây…”
Viễn Hi Đình mặt đầy điềm tĩnh, đáp: “Em đâu sợ.”
Ngược lại là anh, mặt mày trắng bệch như không có giọt máu nào cắt qua, trên trán hiện rõ hai chữ “lo lắng” rồi kia kìa.
Động cơ vừa khởi động, cô đã cảm nhận được bàn tay mình bị siết chặt, liếc sang ngang lại thấy anh đang nhắm bặt hai mắt lại.
Cho tới khi xuống khỏi vòng quay, hai chân Cận Thời xuyên đã mềm nhũn như không xương, bước đi loạng choạng.
Hai mẹ con Viễn Hi Đình nín cười đi tới đỡ lấy anh, Viễn Nhiên trêu chọc: “Bố… con không ngờ bố lại gà thế. Mới có một vòng đã sợ như vậy rồi, con vẫn có thể chơi tiếp thêm mấy lần nữa.”
Viễn Hi Đình bật cười, cốc nhẹ lên trán Viễn Nhiên: “Được rồi, con giỏi nhất, đừng có hạnh hoẹ với bố nữa.”
“Không sao, anh chỉ là hơi chóng mặt một chút thôi!” Cận Thời Xuyên đứng thẳng người dậy, chậm chạp bước về phía trước, cố vớt vát chút thể diện còn sót lại.
Hơi lạnh phả lên mặt, điểm nhấn trên nụ cười hai cô gái.
Hai cặp mắt trong veo cùng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cao lớn phía trước mặt, trong lòng trực trào mật ngọt.