Đoạn này có chút chói tai, nó khiến Ninh Mẫn có cảnh giác ớn lạnh, không phải bởi vì những lời nói độc địa của anh ta, mà là sự thật anh ta vừa nói, Đông Kỳ là con của anh ta?
Chẳng lẽ người đàn ông này đã có quan hệ với Hàn Tịnh trước khi cô ấy kết hôn với Đông Đình Phong rồi sao?
Hơn nữa còn không hề sai lệch về thời gian với đêm đó của Đông Đình Phong thì mới khiến Đông Đình Phong tin đó là con trai hắn, còn sự thật nó lại là con của người khác?
Điều này sao có thể?
Người sáng mắt đều có thể nhìn ra, Đông Kỳ là bản thu nhỏ của Đông Đình Phong, hai người bọn họ giống nhau như khuôn đúc, giống đến mức dọa người ý chứ!
Với lại, Đông Đình Phong đâu phải kẻ dễ bị lừa?
Nhưng lúc này, Ninh Mẫn chợt nhớ ra một chuyện: Hàn Tịnh đã từng phát bệnh mà mấy lần muốn giết con mình, lẽ nào lúc đó, cô ấy không hề bị bệnh mà là nhìn thấy đứa trẻ này cô ấy lại nghĩ đến giây phút nhục nhã của mình?
Còn nữa, tại sao sau khi được đưa đến Hoa Châu Hàn Tịnh không hề phát bệnh lại?
Rõ ràng bởi vì cô ấy muốn dứt bỏ quan hệ Tống Minh Hạo, kẻ đã khiến những năm tháng an tĩnh của cô ấy bị tổn thương sâu sắc.
Ngoài ra, mất năm nay, cô ấy cũng không hề muốn gặp lại con trai, không phải bởi vì cô ấy không muốn mà là cô ấy không muốn nhớ đến những chuyện xấu xa và con người đáng ghê tởm đó.
Chính bởi vì cô ấy đã từng trải qua những chuyện đáng sợ như vậy, cho nên trong cuốn nhật ký của mình, cô ấy đã nhiều lần nhắc đến những năm tháng tươi đẹp với Thôi Tán. Bởi vậy, khi vừa nhận được cuộc điện thoại của Thôi Tán, cô ấy đã lập tức muốn chạy đến Quỳnh Thành để cùng chung sống với anh ta, để không còn bất cứ dính dáng nào với Đông gia nữa.
Quá nhiều tin tức kinh hãi, trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy chân tướng được phơi bầy, khiến cô cảm tưởng như mình gặp ác mộng, nên không hề để ý đến người đàn ông kia đang sải bước về phía mình, toàn thân anh ta lộ ra luồng khí bức người.
Cô không phải muốn sinh cho Đông Đình Phong một đứa con đấy chứ?
Thôi ngay, cơ thể này chỉ có thể sinh cho hắn...
Tống Minh Hạo duỗi tay ra, mang theo một luồng gió, vững vàng dùng lực khống chế tay cô, anh ta muốn áp đảo cô, tay khác giật lấy điện thoại trên tay cô. Nghe thấy “bộp” một tiếng, chiếc điện thoại đã nằm trên đầu giường, pin bị tung ra, ánh đèn cũng tắt hẳn.
Anh ta cười lạnh, lúc này mới hoàn toàn hết lo lắng. Bởi vì lúc nãy, anh ta thật sự sợ rằng người phụ nữ này nóng giận quá mà báo cảnh sát, nếu thật sự muốn làm loạn, thì có thể anh ta sẽ mất cả chì lẫn chài. Mà đây lại là kết quả anh ta không hề mong muốn.
“Anh làm gì vậy? Buông tay ra!”
Trong bóng tối, Ninh Mẫn trầm giọng quát một tiếng.
“Em nghĩ ta muốn làm gì? A...”
Một nam nhân phách lối nào đó đột nhiên kêu lên thảm thiết. Nguyên nhân là vì Ninh Mẫn nhân lúc anh ta không phòng ngự, đã dùng toàn lực đá một nhát vào bộ hạ anh ta, anh ta đau quá liền buông tay ra, Ninh Mẫn lập tức chạy ra ngoài.
Phải chạy ra ngoài. Tuyệt đối không thể bị bắt lại chỗ đó. Cô chạy như bay, lao từ trên giường xuống, cánh tay vừa mở được khóa cửa sau thì đằng sau vọng lại tiếng của Tống Minh Hạo:
“Hàn Tịnh, nếu hôm nay cô dám rời khỏi đây nửa bước, thì ngày mai tất cả hình ảnh và video của cô sẽ được tung lên mạng...”