Nhất thời toàn thân Ninh Mẫn cứng đờ, mấy thứ đó một khi bị công bố ra ngoài, cô sẽ bị kẹt giữa hai bên: Không chỉ có Hàn Tịnh sẽ bị phỉ báng, mà ở Quỳnh Thành khẳng định vì khuôn mặt giống nhau đến dọa người này sẽ chú ý đến Đông gia, chú ý đến Hàn Tịnh, như vậy không khác nào đẩy cô vào bước đường cùng...
Cứ như vậy Ninh Mẫn nhất thời chần chừ, nam nhân kia bắt đầu hành động, một tay giữ vai, một tay luồn lên phía trước đồng thời cầm theo chiếc khăn có tẩm thuốc mê.
Cô kinh hãi, cảm nhận được trên tay hắn có cái gì đó đang muốn bịp miệng mình.
Không nói hai lời, dùng cùi chỏ đánh tới, dù trải qua luyện tập, nhưng khí đối diện với một người cũng học võ thì không có tác dụng gì lớn. Chí ít cũng có thể khiến anh ta không thể bịp miệng cô.
Lúc này, cô quay đầu lại, một cái bạt tai quăng tới, quát một tiếng:
“Tống Minh Hạo, anh đúng là đồ vô sỉ!”
Cái tát đó rõ mồn một.
Ngay sau đó, tay cô với về phía cửa, vớ ngay con dao nhỏ, đó là con dao lúc trước cô gọt hoa quả để lại, không hề do dự mà đâm thẳng về phía người kia.
Tốc độ của cô rất nhanh, căn bản anh ta không thể tránh được.
Ấn tượng của Tống Minh Hạo về Hàn Tịnh là con người rất nhu nhược, dễ bị ức hiếp, làm sao có thể nghĩ đến việc phản kháng mạnh mẽ như vậy, sau khi con dao được rút ra, anh ta liền cảm thấy đau đớn, lập tức kêu lên, không thể không buông tay, nhân cơ hội này, Ninh Mẫn cầm theo con dao chạy ra cửa.
“Hàn Tịnh, cô đứng lại cho tôi! Mẹ kiếp, sao cô dám đâm tôi!”
Anh ta phẫn nộ kêu lên.
Tình hình đã không thể khống chế được.
Ninh Mẫn làm sao có thể đứng lại, nhưng ý thức cô dần mất đi, dược tính bắt đầu có tác dụng, có thể anh ta đã trộn lẫn “thuốc mê” vào khăn, cô chỉ hít có một chút thôi, vết dính trên môi cũng đã lau đi, nhưng chưa đầy một phút sau, bước chân cô đã bắt đầu chệnh choạng, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Không đúng, trước khi tìm được người có thể tin cậy được, cô không thể ngã xuống, cũng không thể một mình đấu với tên cứng đầu kia, vận động càng nhiều, cô sẽ càng nhanh chóng ngất đi... Hàn Tịnh đã bị hủy hoại trong tay của người đàn ông này, cô không thể cũng như vậy được!
Lúc cô mở cánh cửa cuối cùng, chạy ra ngoài thì kinh hãi phát hiện ngoài cửa vẫn còn một lớp chắn gió, cô đứng khựng lại, cảm giác chân mình càng lúc càng mềm nhũn, giống như dẫm phải cây bông, không còn chút sức lực nào, trong đêm tối mù mịt rất muốn nhìn thấy hình dạng của người đó, trong lòng sinh ra chút rối loạn: Thật sự cô nghĩ không ra, ở trong đại gia tộc nhìn rất hào nhoáng này, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ đang âm thầm hại Hàn Tịnh?
Nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều, liền lao xuống phía dưới.
Đúng lúc này, Tống Minh Hạo nhào tới, chính xác là đè lên người cô, cướp lấy con dao, “loảng xoảng” một tiếng ném con dao ra xa, cũng không biết đã rơi ở chỗ nào. Anh ta không hề sợ hãi khi gây ra tiếng động, bởi vì, trong mỗi phòng của Đông gia đều có hệ thống cách âm cực tốt. Còn về phần người giúp việc, chị Minh đã về nhà, chị Giang thì ngủ như lợn vậy, căn bản sẽ không nghe thấy tiếng trên lầu phát ra.
“Hàn Tịnh, tôi xem cô trốn đi đâu?”
Tống Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi kêu lên. Rốt cuộc anh ta có chỗ nào không bằng Thôi Tán chứ, cô có thể thích Thôi Tán, vậy tại sao mỗi lần đối diện với anh ta lại không cam tâm tình nguyện như vậy?
“Tống Minh Hạo, tôi cảnh cáo anh, hiện tại tôi không còn là Hàn Tịnh của năm đó nữa, anh dám động đến tôi, nội trong 3 ngày, tôi sẽ dùng chính con dao này đâm thẳng vào trái tim của anh.”
Cô lớn tiếng cảnh báo, trong giọng nói lộ ra khí thế hại người.
Loại khí thế này so với trước đây tuyệt nhiên không giống, Tống Minh có thể cảm nhận được biểu hiện bất thường này của cô, nhưng anh ta đã bị ma xui quỷ khiến, cười nhạt giữ chặt lấy hai tay cô mà đè xuống, đem tất cả hơi rượu nồng nặc của mình phả vào mặt cô:
“Được thôi, vậy ta muốn xem cô có can đảm đó không?”
“Tống Minh Hạo, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Ninh Mẫn phẫn nộ quát, cố gắng tránh né sự tiếp cận của anh ta, môi của anh ta không bắt được môi của cô, mà rơi xuống mặt cô, cảm giác ướt át khiến cô buồn nôn. Nhưng lực của cô cứ từng chút từng chút một biến mất, không thể phản kháng lại.
Trời ơi, lẽ nào hôm nay cô sẽ bị hủy hoại trong tay tên khốn kiếp này?
Phải tự cứu thân, phải tự cứu thân thôi!
Đang trong lúc cô rối loạn không biết thế nào là tốt, thì toàn bộ biệt thự bừng sáng, dây diện không biết từ lúc nào đã nối lại.
Ánh sáng đó đột nhiên lóe lên khiến cho cả hai người không ngừng chớp mắt, khó có thể thích ứng được với nó, động tác cũng dừng lại.
Lúc Ninh Mẫn mở mắt, cô chỉ nhìn thấy đôi giầy da được lau sáng bóng, đến một hạt bụi cũng không có, từng bước từng bước tiến tới, trông nó có chút quen thuộc.
Còn Tống Minh Hạo bắt đầu kinh hãi, lúc hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một khẩu súng đen sáng bóng chĩa thẳng vào đầu anh ta, ánh mắt căm hận nhìn tới đập thẳng vào mắt anh ta:
“Tống Minh Hạo, ngươi muốn chết sao? Người đàn bà của ta mà ngươi cũng dám động đến!”
Thanh âm lạnh lùng đó vang lên.
Người xuất hiện trước cửa, bất luận thế nào cũng là người Ninh Mẫn không muốn thấy nhất, Đông Đình Phong.
Trên người hắn vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng lúc chia tay với ở bệnh viện, trên tay đang cầm khẩu súng lục ngắn, ánh mắt băng lãnh khiến người khác run rẩy.
Nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, trong đầu hiện ra một nghi vấn:
Đây là cái bẫy hắn đặt ra cho cô hay chỉ là tình cờ bắt gặp cảnh này?