Ninh Mẫn nhẹ nhàng đứng dậy, suy nghĩ rất nhanh: Mỗi tòa nhà của Đông gia đều có người giúp việc, ít nhất là một người, không thì phải có đến hai, ba người, bọn họ cũng như chủ đều có phòng riêng. Ngoại trừ chủ ra, cũng chỉ có bọn họ có chìa khóa mở các phòng.
Bát viên có hai người giúp việc, một là chị Giang, hai là chị Minh, chị Giang đã sống với Đông Đình Phong từ nhỏ đến lớn, chị ấy đối với Đông đại thiếu giống như thiên thần bảo hộ vậy; còn chị Minh là người mà Đông phu nhân chỉ điểm đến, chị ấy theo Hà Cúc Hoa cũng được 18 năm, đối với bà ta vô cùng trung thành. Có người nói, chồng của chị Minh là một tên lưu manh, kết hôn xong, hoàn toàn không cho chị ấy ra ngoài, suốt ngày đánh chửi. Thật sự chị ấy chịu không được nên đã đem con gái bỏ trốn, mấy ngày không ăn không ngủ chẳng may đụng phải xe của Đông phu nhân. Khi Đông phu nhân biết được cảnh ngộ của chị, có cho người điều tra, điều kỳ lạ là, ngay sau đó Đông phu nhân đã bắt chồng chị Minh phải đồng ý ly hôn, rồi còn giữ chị ấy lại. Vì thế, chị Minh đối với Đông phu nhân vô cùng cảm kích.
Nhưng hôm nay, trên lầu ở bát viên lại phát hiện một nam nhân, nếu không phải trong bọn họ có người làm càn thì tại sao Tống Minh Hạo lại có chìa khóa phòng?
“Tống Minh Hạo, đừng giả bộ làm người tốt lén lút giở thủ đoạn trả thù như vậy, chuyện công ty mấy năm nay đều do Đông Đình Phong quản lý, điều này chỉ có thể trách anh bất lực. Chỉ có những kẻ bất tài mới có thể dùng mấy thủ đoạn ngu ngốc như vậy. Anh đúng là kẻ ngụy quân tử. À, không, mượn từ ngụy quân tử để miêu tả anh thật sự không xứng...”
Cô châm chọc lại, thanh âm cực kỳ lạnh lùng.
“Em câm miệng cho tôi!”
Kiểu phản kích lạnh lùng này đã chọc giận Tống Minh Hạo, anh ta đập tay vào thành giường, thẹn quá hóa giận quát lên một tiếng, phắt cái đứng dậy, anh ta thật sự không muốn ngay cả người phụ nữ này cũng xỉ nhục anh ta. Cô trước đây, lúc nào cũng sợ sệt, anh ta chỉ cần nói vài câu, cô đã ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng hôm nay tại sao lại thế này?
Giống như cô không hề sợ anh ta!
Tống Minh Hạo hung hăng nhìn người phụ nữ ấy, cô càng ngày càng xinh đẹp, cô giống như con sâu bướm, trải qua sáu năm lột xác liền trở nên kiềm diễm.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh Thôi Tán hôn cô, trong lòng anh ta vô cùng phẫn nộ, điên cuồng đập tan điện thoại: Người phụ nữ này hình như đã quên lời cảnh cáo của anh ta, lại còn dám thân mật với tên Thôi Tán khốn kiếp.
Sau đó, trong bữa tiệc của Y gia, anh ta phát hiện mình lại động lòng với cô. Bởi vì cô quá đẹp.
Lúc Đông Lôi hắt rượu vào người cô, anh ta thật sự kích động, muốn chạy đến bảo vệ cô: Vì cô là người phụ nữ của anh ta, chỉ có anh ta mới có thể gây khó dễ cho cô, nhưng anh ta đi không được. Trong mắt mọi người, anh ta và cô chỉ là quan hệ chị dâu, em họ. Loại quan hệ này rất xa cách, tuyệt đối không tốt đến mức anh ta phải chạy đến giúp đỡ cô. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể đứng nhìn cô nắm tay Đông Đình Phong, mỉm cười đi qua, hơn nữa còn coi như không nhìn thấy anh ta.
Lúc bữa tiệc diễn ra, cô lại một lần nữa không thấy sự hiện diện của anh ta, liên tục ân ân ái ái cùng Đông Đình Phong, chuyện khiến anh ta càng tức giận hơn chính là: Cô lại dám đáp ứng yêu cầu của Đông Lục Phúc. Điều này khiến anh ta không nhịn được.
“Hàn Tịnh, tôi mới là người đàn ông của em, em hãy nhớ cho rõ. Cơ thể em là của tôi, con trai em cũng là con trai của tôi... Đối với người đàn ông của mình, em chỉ có thể làm một chuyện là PHỤC TÙNG... Tôi đã nói với em rồi, một ngày nào đó tôi sẽ quanh minh chính đại rước em về làm vợ tôi, đó chỉ là nếu em ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nhưng nếu em dám khiêu khích tôi lần nữa, thì đừng trách tôi hành động lỗ mãng...”