Trong tay hắn tại sao lại có đoạn phim dâm loạn của Hàn Tịnh?
Đây là tình huống gì không biết?
Một lần nữa cô lại rùng mình khiếp sợ, hít một hơi thật sâu để cố gắng tiêu hóa hết phát hiện ngoài ý muốn vừa rồi.
Đúng, phát hiện này thật sự khiến người ta khiếp vía mà!
Đối với Tống Minh Hạo, cô cũng đã từng đọc qua chút tư liệu về anh ta, anh ta xuất thân trong gia đình làm về ngân hàng, từ nhỏ thông minh, phong độ nhanh nhẹ, là bảo bối của Tống gia, nhưng tại sao anh ta lại có những hành động vô sỉ như vậy?
Rõ ràng, Hàn Tịnh cũng đã từng bị tên Tống Minh Hạo khống chế bằng cách này, bằng không, tại sao trái tim cô ấy chỉ có một người, sau khi kết hôn lại dây dưa không rõ với một người khác.
Trong bóng tối, cả hai đều không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, nhưng Ninh Mẫn có thể tưởng tượng ra được bản mặt đáng ghét của Tống Minh Hạo lúc này, câu nói đó của anh ta mang nồng nộc mùi uy hiếp cô.
Ninh Mẫn tỉ mỉ suy nghĩ, báo cảnh sát không phải là cách tốt, lúc này cô vẫn muốn biết rõ chân tướng sự việc, tuyệt đối không thể chọc giận kẻ vẻ ngoài đứng đắn nhưng bên trong tâm địa bất chính kia.
Điều này không chỉ sẽ đem đến tai ương cho cô, mà sợ rằng thanh danh của Đông gia bấy lâu nay tạo đựng được đều bị mất hết.
Nếu ông nội Đông Đình Phong biết được chuyện này, chỉ sợ phát bệnh mà chết, còn Hàn Tịnh sẽ mang tiếng dâm phụ, đến lúc đó thân bại danh liệt, bị rơi vào bước đường cùng.
Còn nữa, nếu Đông Kỳ biết được nó có một người mẹ như vậy, thì sau này nó làm sao có thể ngẩng mặt nhìn mặt bạn bè chứ. Vì đứa trẻ đó bản thân vốn đã rất nhạy cảm rồi.
Cô không nói lời nào liền nhấm phím “2”, cuộc gọi kết thúc, lần nữa đèn pin điện thoại được bật lên, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Tống Minh Hạo, cặp mắt đó trong bóng tối, bởi vì khúc xạ ánh sáng mà ẩn hiện mập mờ, mang theo ý cười đầy hắc ám, giống như ánh mắt lóe lên trong bóng đêm, âm u mang theo vẻ khát máu hung tàn.
Anh ta giống như không hề muốn cô bị sợ hãi, nhẹ nhàng nói:
“Ngoan, như vậy mới như lời. Nếu em ngoan ngoãn chịu nghe lời tôi, thì video đó vĩnh viễn sẽ không được công khai. Còn nếu em cứ khăng khăng trái ý tôi, thì tôi có làm điều gì cũng coi như em gặp xui xẻo... Từ nay về sau đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sống an lành...”
Một lần nữa anh ta lại ngồi xuống mép giường, hất cằm một cái: “Còn không cởi quần áo ra!”
Thật sự cô muốn đem cái tên cẩu tạp chủng này đạp từ đây xuống tầng một mà!
Ninh Mẫn cố đè nén lửa giận trong lòng, đứng yên quan sát:
“Tống Minh Hạo, đừng quên đây là bát viên Đông gia. Anh không sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma sao? Anh hết sờ soạng rồi lại đến uy hiếp người khác, đừng quên, trên danh nghĩa tôi vẫn là chị dâu của anh. Anh không sợ bị Đông Đình Phong biết được sao?”
Anh ta càn rỡ cười một tiếng, hai tay vén lấy cái chăn, gương mặt anh tuấn có chút méo mó:
“Sợ cái gì? Nếu sợ tôi đã không đến đây ngủ với em. Nói thật, nếu em không phải chị dâu tôi, e rằng tôi lại không có hứng thú đến vậy. Mọi người đều nói Đông Đình Phong là thần thoại của Vạn Thế, đúng, anh ta là thần thoại, một nhân vật rất lợi hại, nhưng anh ta lại không biết mình đã cưới phải một người vợ dâm đãng. Em thấy có buồn cười không? Cái đó là thần thoại sao? Bất luận bên ngoài anh ta có thành công cỡ nào nhưng khi về nhà, anh ta là một người chồng thất bại. Không chỉ không có được trái tim người vợ mà ngay cả thân xác cô ta cũng đã bị người khác chiếm được.”
Nói đến đây, anh ta mỉm cười.
Ninh Mẫn nghe xong liền cảm thấy ghê tởm, nhà giàu quả thật lắm chuyện xấu, tại sao lại xấu xa đến mức đau lòng như vậy?
Nghe chị Giang nói, Hàn Tịnh sau khi sinh con được vài ngày, tâm tình cực kỳ bất an, thường xuyên khóc lóc, lại còn nói trong phòng có ma khiến cô ấy rất sợ. Hôm nay xem ra, tất cả đều tại tên nam nhân này uy hiếp, bởi vì mấy video đó, mà cô ấy không thể không nghe theo.
Trong lòng Hàn Tịnh muốn phòng thủ, chắc chắn lúc đó chính là quang thời gian bị ép bức, sau đó gần như trở thành kẻ điên loạn.