Buổi chiều trên thư viện lầu ba, cô ta nhìn thấy Đông Lôi nhận một cuộc điện thoại, thì thu dọn đồ đạc, vung tay lên về phía cô ta:
"Tôi phải đi rồi. Tiểu Tổ, cậu cũng về ký túc xá đi."
Cô đáp lời, đứng ở trước cửa sổ, nhìn Đông Lôi chạy xuống dưới lầu, đạp xe đi về phía đông.
Lúc này, một người nam sinh đạp xe đến bên cạnh cô, nói cười với cô, còn nhét hộp bánh trứng vào rỗ xe của cô.
Đông Lôi cười muốn trả tiền.
Nam sinh kia không cần, vẫy tay rời đi.
Theo đuổi trong sân trươndg, chính là hàm súc như vậy.
Vẫn do trường đại học Quỳnh Thành cho phép, không ai dám ở trong sân trường kiêu căng nói chuyện yêu đương, huyên náo gây mưa gió, tất cả tình yêu sân trường, đều sạch sẽ trong sáng.
Có điều, người để ý tới Đông Thất tiểu thư, nhất định sẽ trở thành bi kịch –
Vệ sĩ luôn đi theo bên cạnh Đông Lôi, đang âm thầm yên lặng bảo vệ cô.
Có người Đông gia phái đến, cũng có người của Thần Huống.
Là bảo vệ, mà không phải giám thị.
Cho nên, bình thường nếu không có tình huống đặc biệt, vệ sĩ sẽ không hành động liều lĩnh khi chưa xin phép Thần Huống.
Nhưng ngày này, vệ sĩ tên là Lỗ Dực, sau khi nhìn những tấm hình trong tay, không nhịn được gọi điện thoại báo cáo với Thần Huống:
"Gần đây phu nhân có nhận thức với một nam sinh, lớn lên rất tuấn tú, gia thế không tồi. Vô cùng ưu tú, nam sinh kia không biết phu nhân đã kết hôn, giống như đang theo đuổi phu nhân. Mỗi ngày đều gặp mặt phu nhân!"
Thần Huống nghe, vuốt vuốt bút máy trên tay, có chút thất thần.
Bà xã có người theo đuổi, anh cũng không ngoài ý muốn. Bởi vì nguyên nhân cô khi đi học, đến trường học cũng không đeo nhẫn kết hôn, sợ bị người thấy nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Tuy nói cô đeo kính mắt to, làm mình xấu đi, nhưng cũng không tránh được người khác nhìn được vẻ đẹp ẩn bên trong.
Cô bé kia, rất có khí chất, có lẽ có chút chiều chuộng, nhưng không phải người không an phận, làm việc cẩn thận quyết đoán, không ướt át bẩn thỉu, tính tình lại lạc quan như ánh mặt trời, cho dù trải qua chuyện kinh hoàng, vẫn tươi sáng rực rỡ như lúc ban đầu, tuyệt đối là một cô gái hiếm có.
Miễn là người có ánh mắt, thì vẫn nhìn ra đều ẩn giấu bên trong - - đại học Quỳnh Thành là một nơi bước ra của nhân tài, trụ cột của Đông Ngải nhiều bao nhiêu thì đều xuất phát từ đó.
"A! Tôi biết rồi."
Thần Huống uống một ngụm trà, nói một câu, giọng nói bình thản.
Theo lý thuyết, sau khi báo cáo xong có thể cúp rồi, nhưng Lỗ Dực này tuyệt đối trung thành với Thần Huống, không thể chịu được có người nhúng chàm đến người phụ nữ của thần tượng mình, không nhịn được lại hỏi một câu:
"Cần tôi đi cảnh cáo nam sinh kia không?"
Từ "Cảnh cáo" này, hình như có chút quyền lợi hóa.
Thần Huống suy nghĩ một chút, nói: "Không cần!"
Cô có quyền có cuộc sống đại học của riêng mình, nếu anh cứ thích can thiệp thì quá nhỏ mọn rồi.
"Nhưng phó Thủ tướng..."
"Tôi sẽ nói chuyện với phu nhân, tôi nghĩ đây chỉ trao đổi giữa bạn bè bình thường. Không cần quá mức căng thẳng!"
Lúc này Lỗ Dực mới thôi.
Cúp điện thoại, Thần Huống nghĩ, có phải anh nên quan tâm tới cuộc sống đại học của bà xã nhiều hơn một chút hay không?
Cô gái nhỏ này thật đúng là không bớt lo, rốt cuộc còn kéo đến mấy tình địch cho anh đây...
Mặc dù, tình địch như vậy, là không đủ gây khó dễ, nhưng có ruồi bọ bay ve.ve bên tai như vậy, tuy không có gì nhưng nhìn ở trong mắt nghe trong tai, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút chướng mắt.
Ngày 15 tháng 06, bởi vì Thần Huống có việc, đi đại học Quỳnh Thành muộn. Khi hết bận, lúc đến cửa đại học, đã gần 7 giờ.
Anh xuống xe, để cho Lô Hà ngừng xe ở gần trường học, bản thân thì chậm rãi đi vào sân trường.
Gió đêm mát lạnh, xe lạnh trong bóng đêm, những đứa học sinh tốp năm tốp ba, hoặc có đôi có cặp, lẻ tẻ đi trên sân trường, hành lang, tiếng cười đùa lan tràn trong sân..
Đã nói sân trường, là một chốn bình yên trong xã hội.
Lúc bước vào nơi này, anh cảm thấy.
Gió tươi mát sạch sẽ, tiếng cười nhẹ nhàng mà đơn thuần, ngay cả đèn đường ven đường, cũng là sáng ngời mà ấm áp.
Sân trường trăm năm, kiểu cách trường học đã xưa cũ, đại học Quỳnh Thành để cả nước tuyển chọn nơi tốt nhất, có nội quy trường học nghiêm khắc, lực lượng giáo viên hùng hậu, phẩm hạnh thầy trò đều đoan chính, là giấc mơ của vô số học sinh, là một nơi ưu tú mà nhà giáo một lòng hướng tới.
Đã rất nhiều năm Thần Huống chưa đến trường học.
Từ lúc tốt nghiệp tới nay, lần đầu tiên anh bước vào cổng trường một lần nữa, không phải vì đi hộp phụ huyn cho con trai, mà là tới đón bà xã về nhà, tư vị này cũng thật kỳ diệu.
Anh đi về phía thư viện, anh có thời khóa biểu của Đông Lôi, cho nên, anh biết rõ chiều hôm nay cô chỉ có 2 tiết học, giờ này, cô sẽ ở thư viện. Đó là nơi gần đây cô đi nhiều nhất. Là nơi cô chờ anh đến đón khi hết việc.
Chờ đến cửa thư viện, anh gọi điện thoại cho cô:
"Ở đâu?"
Bên trong truyền đến giọng nói mềm mại của cô:
"Thư viện đọc sách!"
"Ăn cơm chưa?"
"Không phải anh kêu em chờ anh sao? Đương nhiên là chưa..”
Giọng nói như có hương vị đói bụng.
Anh chưa phát giác ra cong môi, cô bé kia nhất định là quên ăn, vốn là anh còn phải bận thêm một chút nữa, chính là sợ cô chờ, không chịu đi tìm đồ ăn lấp đầy bụng, cuối cùng mới bỏ công việc lại, trực tiếp chạy tới.
Công việc cũng cần để ý, bà xã cũng vậy - - dưỡng hư bà xã, có người sẽ tìm anh tính sổ.
"Vậy em ở chỗ nào?"
"Lầu ba... Anh hỏi để làm gì?"
Anh cúp máy từng bước từng bước, vững vàng đi về phía lầu ba.
Lúc này là thời gian ăn cơm tối, thư viện đã không có người, anh thấy nữ sinh đeo mắt kính to, dựa vào cửa sổ, trên bàn bày đặt sách và máy tính xách tay, trong tay đang cầm di động, hình như đang nghĩ tới ý tứ trong lời nói của anh. Khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ nói không nên lời ngây thơ mê người đến cỡ nào.
Ngồi đối diện là một cô gái xa lạ, theo điều tra, cô bé này là học sinh chuyển trường, mấy ngày trước mới quen với Đông Lôi, gần đây vẫn luôn đi cùng nhau ôn tập.
Đang muốn đi qua, đột nhiên một nam sinh bên cạnh xách theo một ca men, dường như gió lướt qua anh, đi thẳng tới chỗ ngồi của vợ anh còn cười nói:
"Tuyết, tôi mua được sủi cảo hấp cậu thích ăn nè, trước ăn lót bụng đi... Ơ, Tổ Anh Nam, cậu cũng ở đây?"
Tuyết là tên chữ của Đông Lôi.
Nam sinh kia vừa vặn chặn lại ánh mắt của Đông Lôi, Thần Huống chỉ nghe cô bé kia nói:
"Hả, Trương Hộc, sao cậu còn chưa về?"
"Sợ cậu đói bụng, nên đi đến Qùy ký mua sủi cảo cho cậu, xong thì trở về."
Nam sinh cười nói, mở nắp ca men ra, một mùi dấm chua hương lan ra.
"Chậc, thơm quá thơm quá, có phần của tôi hay không, tôi cũng chưa có ăn đâu..."
Tổ Anh Nam cười hỏi.
"Tôi mua cơm chiều hơi nhiều, hai người ăn chung đi..."
"Vậy còn cậu..."
"Tôi không đói bụng!"
Ngửi được mùi dấm chua kia, Thần Huống nhíu mày, thật đúng là một nam sinh tuấn tú, trắng tinh, vô cùng nhã nhặn.
Người này chính là người ái mộ vợ mình mà vệ sĩ đã nhắc tới.
Có người theo đuổi lão bà hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Trực tiếp đi lên?
Sau đó nói một câu: "Bà xã, anh tới đón em về nhà!"
Kết quả là: Cuộc sống đại học của người nào đó không được yên bình.
Thần Huống đứng ở cửa, suy nghĩ có muốn đi lên tuyên cáo quyền sở hữu hay không, lấy khuôn mặt của mình đi dọa người ái mộ vợ mình, trực tiếp giết người trong nháy mắt...
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Thần Huống không có đi lên, cuộc sống trường học cần phải thật yên tĩnh, scandal gì đó thì không cần, cũng không cần đề xướng. Chuyện phu nhân phó Thủ tướng đang đi học ở chỗ này, không thể để người biết được. Thế giới sân trường của cô vợ bé nhỏ cần phải được bảo vệ thật tốt, hơn nữa cần phải chú ý hơn về vấn đề an toàn của cô.
Anh trầm mặc một chút, không tiếng động đi xuống lầu.
Trong phòng sách, Tổ Anh Nam thấy một bóng lưng cao lớn rời đi, cô ta nhìn thoáng qua Đông Lôi cười tủm tỉm nói chuyện với nam sinh.
"Sao cậu không ăn?"
Nam sinh hỏi, ánh mắt theo tầm mắt của cô nhìn về phía cửa:
"Đang nhìn gì vậy?"
"A, ở cửa có một soái ca đang ngó dáo dác, cậu không thấy được khuôn mặt người nọ sao?"
Nam sinh ngẩn ra: "Là một đàn ông rất cao. Dáng người rất cường tráng đúng không!"
"Ừm!"
"Tôi cũng không có để ý, còn tưởng rằng là Hùng lão sư... Không phải sao?"
"Không phải!"
Tổ Anh Nam nói, ăn một cái bánh chẻo, ê ẩm, tất cả đều là dấm chua.
Cô nghĩ: Người ta là Thủ tướng thấy có người xoay quanh vợ của mình, rõ ràng lựa chọn tránh đi, phần độ lượng này, thật sự rất hiếm thấy.
Nếu là Cố Duy, khẳng định lập tức chạy tới một tay kéo người rời đi, còn sẽ kêu một tiếng: Em yêu, có phải đói bụng rồi hay không, đi, về nhà ăn cơm...
Nhưng người ta không có, tâm tư bảo vệ nhẫn nhịn kia, rất hiếm thấy.
Cô cảm thấy đi, Đông Lôi gả cho Thần Huống, rất tốt.