Ở Đông Ngải, người có thể đánh đồng với Thần Huống không nhiều lắm, Đông Đình Phong là một.
Đương nhiên, sỡ dĩ xuất hiện tình huống như vậy, một trong những nguyên nhân, đơn giản nhất là ở tuổi. Về kinh nghiệm.
Cố Duy cho rằng: Mười năm sau, nếu như muốn phân cao thấp, vậy khẳng định sẽ là chuyện khác. Nhưng bây giờ cùng đối đầu với một người đàn ông cường đại, không thể nghi ngờ chnsh là một quyết định ngu ngốc, nhưng hắn sẽ không vìnguyên nhân này, mà buông tha.
A Dung thấy hắn trầm mặc, giọng nói hòa hoãn một chút:
"Tứ thiếu gia, chuyện duy nhất ngài nên làm với người phụ nữ này chính là: Buông tay.
"Đông Lôi rơi vào trong tay Thần Huống, ngài đã không còn khả năng kéo cô ta trở về. Sớm muộn cũng có một ngày, Đông Lôi thích Thần Huống, có lẽ không bao lâu nữa, cô ta có thể sinh con cho họ Thần.
"Chẳng lẽ ngài có lòng dạ lớn đến có thể chịu được người phụ nữ của mình đã sinh con cho người khác sao?"
Những lời này, rất kích thích.
Vẻ mặt của Cố Duy bất ngờ biến đổi, không khỏi hung hăng quát to một tiếng:
"Câm miệng!"
Ánh mắt hung dữ kia, giống như sói, đầy vẻ hung ác.
Ánh mắt như vậy nếu người bình thường nhìn thấy, cũng phải khiếp sợ lanh run, câm như hến.
A Dung đã từng thấy Cố Duy ngoan độc như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi người đàn ông này, nhưng giờ khắc này, cô ta lại gắng trấn định, nhướng mày, nở nụ cười:
"Bị tôi nói trúng chỗ đau đi! Nhưng tứ thiếu gia phải đối mặt với thực tế. Vợ chồng cùng phòng đã lâu, mang thai là chuyện rất bình thường. Nhất là thể chất Đông Lôi lại dễ dàng mang thai như vậy. Tứ thiếu gia, ngài vẫn nên thanh tỉnh một chút... Sau này, tâm của ngài nên đặt trên người A Tổ thì tốt hơn.
"Ngài đã quên sao? Nếu như không có A Tổ, lúc này ngài đã sớm mất mạng. Chính vì có A Tổ nâng đỡ ngài, giúp ngài, ngài ở trong bang mới có được địa vị như bây giờ.
"Trong mắt của tôi, người xứng làm vợ của ngài chỉ có A Tổ. Đông Lôi là kiều tiểu thư, không thích hợp với ngài, cũng không thể trở thành cánh tay trái đắc lực của ngài, còn về Cung Tiểu Bồng, lại càng không xứng... Có lẽ, lời nói của tôi không xuôi tai, nhưng là tiếng lòng của tôi.
"Tứ thiếu gia, A Tổ và tôi có thể nói là chị em tốt cùng mặc chung cái quần từ nhỏ, đời này cô ấy không được sống những ngày an bình, cô ấy đã nói, ngài là phúc tinh trong mệnh của cô ấy. A Dung tôi không có ý kiến gì, chính là muốn ngài có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy, mà không phải làm cô ấy hương tâm một lần nữa..."
Những lời này, lúc A Dung nói vô cùng nhanh, bởi vì sợ bị cắt đứt.
Những lời này, lại càng không nên từ miệng cô ta nói ra, bởi vì quá vượt qua bổn phận, rất có thể chọc giần tứ thiếu gia, nhưng nếu tiếp tục nghẹn như vậy, cô ta cảm thấy sẽ bị nội thương, dứt khoát thừa dịp này, nói hết ra. Bỏ lỡ cơ hội này, ai biết sau này cô còn dám chống đối người đàn ông này hay không.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người con gái vô cùng thanh tú đi đến, mặc một bộ âu phục màu đen vừa người, sắc mặt vô cùng bình tĩnh:
"A Dung, đi ra ngoài!"
A Dung há to miệng, muốn nói cái gì, lại bị mắt lạnh của người con gái ấy cắt đứt:
"Đừng tùy tiện thăm dò được tâm tư của người khác!"
Cuối cùng A Dung nuốt xuống lời đã tràn đến miệng, bĩu môi, đi ra ngoài.
Ngay sau đó Chân Đát nhìn sang, cũng đi theo ra ngoài.
"Phịch!"
A Tổ đóng cửa lại, đứng ở trước mặt Cố Duy, nhíu mày nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, hít sâu một hơi, giọng nói trầm tĩnh, giọng nói vô cùng thong thả:
"Tôi không có ý gì với anh, a A Dung chỉ nói vớ vẫn thôi."
Cố Duy không nói.
Có phải vớ vẫn hay không, hắn vẫn biết được.
Người con gái này vẫn luôn yêu thầm hắn, chỉ là cho tới bây giờ không có thổ lộ với hắn. Mà hắn vẫn liên tục giả vờ không biết.
A Tổ thấy hắn không nói, mày nhíu lại, cho là hắn đang lo lắng an toàn của vợ trước hắn, dừng lại, suy nghĩ một chút, nói tiếp:
"Anh đang lo cho an nguy của Đông Lôi phải hay không? Không bằng như vậy đi, tôi đi đến đại học Quỳnh Thành, ẩn núp đến bên cạnh cô ấy, thứ nhất có thể bảo vệ cô ấy, thứ hai có thể làm quen, có thể lợi dụng cơ hội dẫn cô ấy đi. Đến lúc đó, nếu anh muốn đưa cô ấy xuất ngoại, cũng dễ dàng..."
Cố Duy nghe đến đó, rốt cục nghiêng đầu, nhìn cô ta trong chốc lát, thân thủ của A Tổ rất tốt, nếu để cô ta bảo vệ Lôi Lôi, hắn sẽ yên tâm rất nhiều.
Vì vậy hắn gật đầu nhẹ, nói:
"Ân tình này là tôi nợ cô, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại!"
Hắn mới mặc kệ Lôi Lôi gả cho Thần Huống đã phát sinh chuyện gì, hắn chỉ muốn một kết quả, kéo người con gái ấy nhét vào ngực của mình. Những chuyện khác hắn cũng có thể không đi so đo.
"Không cần. Tôi đi chuẩn bị!"
A Tổ xoay người ra cửa phòng.
Cửa, A Dung cũng không có đi mở, tà tà dựa vào tường.
Vừa mới cô ta ở ngoài nghe lén, cuộc nói chuyện bên trong cô ta nghe thật rõ ràng, nghe được câu kia, hận không thể chạy vào, cầm miếng đậu hủ hung hăng đập vào đầu A Tổ:
"Chưa thấy người con gái nào ngốc như cậu."
A Dung khinh khỉnh, sốt ruột thay cho cô ta.
A Tổ thản nhiên nói: "Tôi tự có tính toán của mình!"
Cho nên, không muốn làm khó dễ người đàn ông không thuộc về mình...
"Bây giờ hắn đã ly hôn rồi, cậu còn không biết thừa dịp mà vào, còn muốn giúp hắn đi bảo vệ người phụ nữ kia, có tâm muốn tác hợp cho bọn họ, cậu có ngốc hay không!"
Giọng nói kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
A Tổ không để ý, bước nhanh đi xuống lầu, trong lòng vẫn phủ nhận chuyện này:
Hắn vui vẻ, cho nên tôi cũng vui vẻ!
Đây là phương thức cô yêu người ta!
Huống chi, vị Đông tiểu thư kia, quả thật sự rất xứng đôi với hắn!
Còn cô, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn người kia là nam thân của cô.
Ngày 10 tháng 06. đại học Quỳnh Thành.
A Tổ gặp được Đông Lôi, vợ trước của Cố Duy, giờ phút này, đang thảo luận một vấn đề y học với một nam sinh tuấn tú.
Cô bé này, khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt lại sạch sẽ, tươi cười điềm tĩnh, ánh mắt luôn dịu dàng...
Cho dù nhìn thế nào, tóm lại vẫn là nữ sinh làm cho người ta cảm giác thoải mái, cho dù cô ấy đang đeo một kính mắt khó coi.
Đúng vậy, trên người Đông Lôi tràn đầy khí chất rất nhiều người không có được.
Loại khí chất đó, dù có tiền cũng không mua được, đó là từ lúc sinh ra đã có, là được bồi dưỡng từ nhỏ mà thành, ăn sâu trong xương máu.
Còn cô, lớn lên trong địa phương hỗn lộn, tính cách âm u, nhìn thế giới cũng là đầy âm lãnh. Trong mắt của cô ta không có ánh mặt trời.
Cố Duy sẽ thích Đông Lôi, cũng đúng, ai không khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.
4h chiều, khóa học đã xong rồi, thẳng thắn nói, ngành y học này, khô khan làm cho người ta buồn ngủ, a Tổ thật tò mò, một người con gái mềm yếu, sao lại cảm thấy hứng thú với môn học này,
nghiêm chỉnh học hết tiết khóa, tinh thần vẫn luôn tốt, liên tục ghi chép, còn cô ta vẫn ngăn không được ngáp. Theo ý cô ta, ở trong phòng tập võ còn thú vị hơn ngồi ở đây nhiều...
Tiếng chuông vang lên, cô ta ôm sách đi ra ngoài, tìm một chỗ bình thường, giả bộ đụng vào xe của Đông Lôi.
Cùng với hét thảm một tiếng, cô ta ngã xuống đất, đầu gối trầy da sứt thịt, đó là chuyện trong dự liệu - -
Chuyện này có độ khó rất cao, không thể để cho Đông Lôi bị thương, còn phải để không nguy hiểm đến tính mạng, còn nhất định phải làm cho trong lòng cô ấy áy náy.
"Xin lỗi, xin lỗi, bạn học, tôi đạp xe quá nhanh! A, chảy máu..."
Đông Lôi xuống xe, chạy tới, tay chân có chút luống cuống nhìn miệng vết thương trên chân cô ta mà giật mình.
"Không có việc gì không có việc gì!"
A Tổ đứng lên, nhìn đầu gối trắng nõn của mình, giờ phút này đã máu tưới đầm đìa.
Sách trên đất được Đông Lôi nhặt lên, vỗ vỗ bùn đất:
"Chân của cậu bị thương, tôi đưa cậu đi bệnh viện băng bó nha..."
Cách một con phố gần đại học Quỳnh Thành có một bệnh viện nhỏ, gần vô cùng.
"Không cần đâu, tôi tự đi được!"
"Như vậy sao được? Cậu đã té thành như vậy! Đến đến, cậu ngồi phía sau xe, tôi chở đi..."
"Có được không!"
"Được mà!"
Sau một phen từ chối, A Tổ vẫn ngồi phía sau xe, được Đông Lôi đưa đến bệnh viện.
Kết quả như vậy, A Tổ cũng biết Đông Lôi là một cô gái có trách nhiệm, sẽ không bày tỏ vẻ đại tiểu thư, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy sẽ làm một người dịu dàng ấm áp...
"Tôi tên là Đông Lôi, hệ y học lâm sàng... Cậu tên gì?"
Vào bệnh viện kiểm tra băng bó cận thận, Đông Lôi hỏi cô ta.
"Tôi tên Tổ Anh Nam. Vừa mới chuyển trường đến, cũng trong hệ y học lâm sàng."
"Thật sự, chúng ta cùng hệ! Thật trùng hợp!"
Đông Lôi kinh ngạc.
Tổ Anh Nam hơi cười, đây không phải thật trùng hợp, không phải duyên phận, mà là có sắp đặt.
Còn Đông Lôi cảm thấy trên người nữ sinh này có một loại yên tĩnh đạm bạc, không nóng không vội, không giống cô, có khi sẽ nôn nóng, còn ánh mắt đâu, như đã trai qua chuyện tang thương, nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
"Sau này, mong được chỉ giáo nhiều hơn. bạn học Đông." Tổ Anh Nam nói.
"Phải nói là trao đổi với nhau!" Đông Lôi đưa tay về phiiía cô ta: "Này có tình là không đụng không quen biết không!"
Tổ Anh Nam bắt tay với cô, tay kia, vừa nhỏ lại mềm, không giống cô ta cứng rắn còn có nhiều vết chai.
"Phải, không đụng không quen biết. A, đúng rồi, bây giờ tôi muốn đi thư viện."
"Cậu đang bị thương đó!"
"Không có việc gì. Tôi muốn đi tìm mấy quyển sách!"
"Vậy tôi dẫn cậu qua đó, thư viện là nơi quen thuộc của tôi đó..."
"Như vậy thì làm phiền cậu rồi!"
"Không phiề, đều là tại tôi hại cậu thành như vậy!"
Lần đầu tiên gặp mặt Đông Lôi, Tổ Anh Nam phát hiện mình có chút thích cô nữ sinh này, lương thiện, đơn giản như vậy, còn chuyên tâm đọc sách, lại là có phúc khí như vậy - - Cố Duy muốn chiếm hữu cô ấy, Thần Huống cưới cô ấy, bây giờ còn có một nam sinh tuấn tú, theo đuổi cô...
Azz sao vận mệnh của một số người lại tốt như vậy...
Do đó, Tổ Anh Nam và Đông Lôi đã trở thành bạn tốt.