Nuốt một cái bánh chẻo xuống bụng, Tổ Anh Nam hỏi chuyện này bởi vì Đông Lôi là đệ tử giỏi trong khoa y học:
"Trương Hộc, mỗi người đều có thần tượng của mình, cậu có thần tượng không?"
"Có!"
"Ai vậy? Nói nghe một chút!"
"Ba của tôi!"
Nam sinh nói.
"Tôi còn tưởng là như mấy người nam sinh khác chứ, sùng bái mấy người đàn ông kia như thần..."
"Cậu nói là Đông Đình Phong, Thần Huống, Cố Duy..."
Nam sinh hỏi.
Đông Lôi nghe câu này thiếu chút nữa nghẹn chết.
"Đúng vậy, bọn họ là nhân tài kiệt xuất của Đông Ngải! Cậu không ngưỡng mộ họ sao?"
"Tại sao phải ngưỡng mộ? Bọn họ lại không phải chúa cứu thế? Ở thế giới của tôi, tôi chỉ kính trọng người có thể kéo người sắp chết trở về cuộc sống. Bọn họ làm gì, cũng phải ngã bệnh, sinh bệnh, cũng sẽ không rời được bác sĩ... Cho nên, bình thường tôi cũng không có quan tâm chuyện của bọn họ..."
Trong lòng Tổ Anh Nam không khỏi cảm thán, không trách được cậu ấy không phát hiện mình vừa lướt qua phó thủ tướng của một nước.
Lầu dưới.
Thần Huống ngồi ở dưới gốc cây đại thụ ngoài cửa lớn thư viện, bên kia có một ghế đá.
Ngồi một hồi lâu, anh thấy sinh kia đi xuống, mang một cái ba lô, cưỡi chiếc xe đạp, dọc theo đường trường đi ra bên ngoài, tốc độ xe thật nhanh, làm cho người ta cảm giác tâm tình của cậu ấy vô cùng tốt.
Trong đầu anh, nhớ lại tư liệu mà anh điều tra - - đây là một người con trai thật tốt, trong nhà mấy đời đều theo ngành y, tương lai sẽ là một bác sĩ có thực lực, cùng tuổi với Đông Lôi, nếu anh không cưới cô, người con trai này và Đông Lôi có thể đến với nhau...
Trai tài gái sắc...
Không đúng, anh đang nghĩ gì đây?
Bây giờ mấu chốt là cô đã là vợ của anh có được hay không - - người nào muốn trèo lên cũng phải né sang một bên.
Anh đi đến cửa thư viện một lần nữa, nhìn qua lầu ba, lại gọi một cuộc điện thoại, chờ cô bắt máy, anh trực tiếp nói một câu:
"Lôi Lôi, anh đã tới, xuống đây đi!"
"A, tốt, lập tức đến ngay!"
Trong chốc lát sau, cô băng băng chạy xuống, đi thật nhanh, đi lấy chiếc xe ở nhà xe, mở ra khóa, muốn đạp đi.
Anh bước nhanh vượt qua đi, ngăn ở trước mặt cô, cô vội vàng thắng gấp, ngẩng đầu lên trợn tròn mắt:
"A, sao anh lại vào đây? Không phải nói là chờ ở cửa sao?"
Trong bóng đêm, cô vừa sợ vừa kỳ lạ hỏi một câu, đồng thời nhìn xung quanh một vòng sợ đột nhiên ở đâu nhảy ra một người nhận ra anh.
"Không thể vào sao?"
Nếu không vào, sao có thể nhìn thấy một người con trai ôn nhu…
Làm cho anh cảm thấy rất chua.
Đúng, quá chua!
Nhất định là vừa rồi bị chén sủi cảo đó ảnh hưởng.
A, thật sự thì anh có chút ít ghen, trong lòng nghĩ nếu trẻ lại hơn mười tuôi, áp lực tâm lý của anh sẽ không lớn như vậy. Có điều nghĩ lại, thời điểm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chính là thời kỳ phản nghịch nhất của anh, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không dây dưa với cô ấy.
Đúng thời điểm nhưng không gặp đúng người.
Anh đã trải qua nhiều rồi, mới có như rộng lượng bao dung cô ấy như bây giờ…
Cuộc sống có khi chính là như vậy, ở trong thời điểm thích hợp gặp được người kia, sau này có đủ mọi chuyện, có lẽ không còn cảm giác, quá muộn có lẽ sẽ bỏ qua nhau, còn không sớm không muộn, mặt đối mặt, đó chính là cả đời.
Này cũng giống như trong sách, trong ti vi đó là duyên phận của mỗi người...
Nghĩ như vậy, tâm tình của anh giống như rộng mở sáng chói trong đêm tối, ánh mắt nhìn về phía bà xã, càng dịu dàng hơn.
"Có thể đi vào!"
Đông Lôi lập tức trả lời, chỉ là cũng quá làm cho cô sợ hãi, nếu thân phận bị phát hiện quả thật không phải là một chuyện nhỏ.
"Thật lâu rồi không ngồi xe đạp. Anh chỡ em, như thế nào?"
Anh đến dắt xe, rất có khuôn có cách ngồi lên yên.
"Anh chỡ em, ở trong trường học hả?"
Cô vội vàng quơ tay, cũng lui về phía sau, hận không thể tìm một cái động nào đó giấu mình đi, như vậy mới có thể phủi bỏ quan hệ với anh:
"Không được, nếu có người nhận ra em, nhận ra anh thì sao…
Cô rất lo lắng đến chuyện này.
May mắn bây giờ buổi tối, ít người đến thư viện, nếu không sẽ vô cùng đáng sợ….
"Ngốc, sắc trời tối như vậy, ai nhận ra anh? Nói thế nào bọn họ cũng không nghỉ tới phó thu tướng trăm công ngàn việc lại bỏ đến đây chạy xe đạp, cũng cho rằng thấy được một người có dáng vẻ rất giống Thần Huống thôi... Đến đây đi... Bao đảm em không có việc gì..."
Anh ngồi lên xe, mang theo một hương vị khôi hài, thấy cô còn lắc đầu, không khỏi híp mắt:
"Nếu em còn lắc đầu, sáng mai anh còn tới nữa..."
"Anh đang uy hiếp em?"
Cô lập tức trừng to mắt.
"Em có thể nghĩ như vậy!"
Anh nói rồi vuốt vuốt cằm, ý bảo cô ngồi xuống phía sau - - ý tứ buổi sáng đến, cũng có nhiều ý nghĩa, cô thích nghĩ sao thì tùy cô.
Đông Lôi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngồi ở phía sau.
Một đạp chạy đi, bởi vì quán tính, thiếu chút nữa cô bị bật ngữa ra sau.
"Ôm chặt anh, nếu không sẽ không ngồi xe được?"
Làm sao có thể không ngồi được.
Một tiếng sau, cô ngồi sau nghĩ, anh hai cũng đã chở cô, đúng rồi, giống như Thần Huống cũng đã chở cô - - khi đó Thần Huống chạy rất nhanh, bởi vì trẻ tuổi, rất thích tìm những chuyện kích thích.
Vì phòng ngừa té xuống, cô đành phải ôm chặt eo của anh - - eo rất rắn chắc, uhm anh ấy luôn tập thể dục mỗi ngày, trên người không có một chút thịt thừa, sờ cứng rắn giống như tảng đá.
Nghĩ như vậy, mặt của cô cứng ngắn, có chút mất tự nhiên, dường như đnag đỏ mặt...
May mắn anh không nhìn thấy.
Vì thế, cô có chút mừng thầm.
Trong lòng vừa nghĩ, rốt cuộc không giống nhau, lúc trước cô ôm eo của anh, cũng không rắn chắc như vậy, còn bây giờ, giống như đá.
Đây là một thể nghiệm vô cùng mới.
Với Đông Lôi đây là lần đầu tiên được một người đàn ông chở chạy vòng trong trường học, vừa căng thẳng lại kích thích.
Cô nhắc lên hai chân, đầu dựa vào lưng anh, nhìn bóng người lướt qua trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ lướt qua một số bạn học không biết tên- - uh, cô còn đỏ mặt giấu mặt đi, sợ làm cho người ta phát hiện dấu vết.
Có điều chạy trong chốc lát, nhìn thấy không còn ai quay lại nhìn bọn họ, thì nghĩ họ vẫn như những cặp tình nhân khác trong trường, đang làm những chuyện đôi tình nhân thích làm nhất, mà không có lưu tâm đến, có một nhân vật nhất thời tâm huyết dâng trào mà kéo theo vợ của anh ấy, làm một chuyện rất nhàm chán.
Đúng, thật nhàm chán!
Đạp xe đạp... Chậm rãi lãng phí thời gian.
Không phải anh rất bận rộn sao?
Còn vui vẻ đùa với cô như vậy...
Nhưng thật kỳ lạ, cô lại có chút cảm giác vui vui..
Cảm giác này với Thần Huống cũng rất kỳ diệu.
Rất nhiều năm trước, anh đã làm chuyện như vậy, mang theo cô gái mình yêu thương, tùy ý đi bộ trong sân trường đại học Đông Đô, anh sẽ chạy chậm, cô gái sau lưng, sẽ ôm chặt anh, hát ngâm nga, tiếng cười sẽ rải đầy phía sau.
Khi đó còn trẻ, khi đó điên cuồng, khi đó đã từng nhiệt liệt như lửa.
Khi nghĩ tới đi, suy nghĩ của anhcó chút hoảng hốt.
Cách nhiều năm như vậy, nhớ lại chuyện trước kia, anh vẫn cảm thấy có chút đau đớn, cũng đúng, dù gì cũng là mối tình khắc cốt ghi tâm.
Đã từng, anh cho rằng đời này, sẽ chỉ yêu một lần thôi; đã từng nhận định, cô bé kia, sẽ là một phần quan trọng trong gia đình nhỏ của anh.
Yêu một người, sẽ không oanh oanh liệt liệt, bởi vì anh là người Thần gia, có quen cũng phải an phận, là tổ huấn của Thần gia, anh yêu thật lòng, cuối cùng thậm chí vì kết hôn, mà chống đối với người nhà.
Đáng tiếc, thực tế thì tàn khốc đến máu chảy đầm đìa.
Bởi vì đoạn tình cảm thất bại này, anh lại tự tay tạo ra một cuộc hôn nhân thất bại - -
Kiếp sống quân nhân của anh rất thành công, tiền đồ là rộng mở, nhưng dù thành công dù phát triển như thế nào, cũng không che dấu được vấn đề cá nhân không hoàn mỹ của anh, cùng với một cuộc hôn nhân thảm hại không đành lòng nhìn tới.
Những năm này, mặc kệ là cha mẹ, hay là lãnh đạo, vẫn là đồng nghiệp, đều vì chuyện hôn nhân của anh mà sốt ruột, ngược lại anh vẫn không thèm để ý.
Anh cảm thấy vấn đề duyên phận là không thể cưỡng cầu, hôn nhân lại đổ vở. Một người không thể bởi vì muốn thoát kiếp độc thân mà lại chấp nhận kết hôn hay có tình cảm với người không quen biết, cho nên, tâm tình của anh vẫn luôn nghĩ là thuận theo tự nhiên.
Bây giờ anh cũng đã là một người đàn ông chững chạc, rõ ràng biết mình đang theo đuổi cái gì.
Nói ví dụ như, giờ khắc này, tâm của anh rất vui vẻ, bởi vì được chở cô gái này chạy quanh, mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chênh lệch 14 tuổi, để cho bọn họ không có cơ hội cùng hưởng thụ tuổi thanh xuân ở trong sân trường, nhưng giờ khắc này, là cô làm cho anh cảm nhận được tư vị của tuổi trẻ, tư vị yêu đương...
Đúng, anh cảm giác mình đang nói chuyện yêu thương.
Có chút không được như ý, có chút ngọt ngào, có chút ghen tuông, còn có một chút, mông lung tình thơ ý hoạ, ở dưới bóng cây kỳ lạ, có một không khí khiến người ta say mê, lặng yên không một tiếng mở ra.
"Như thế nào? Anh chạy vẫn rất ổn chứ…”
Người đàn ông cúi đầu hỏi, giẫm bàn đạp vô cùng chậm, bánh xe phát ra một tiếng va chạm nhẹ nhàng, ở trong bóng đêm tiếng kêu nghe thật kỳ lạ, lại không lộ vẻ chói tai.
Đông Lôi nhìn ánh trăng sáng phủ qua khỏi đầu, ánh trăng sáng tỏ, bóng cây kéo dài trên đất, bóng dáng của bọn họ cũng nhờ ánh trăng mà không ngừng đi phía trước:
"Tử Tuần, mấy năm anh không chạy xe đạp rồi?"
"Mười năm!"
Sau khi tốt nghiệp anh đã không còn đạp xe nữa.
"Không trách được chạy không thẳng đường, nó chạy theo đường chữ s chứ..."
Cô cố ý ghét bỏ.
Người đạp xe phản bác lại:
"Cái này gọi đường chữ S sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Vậy anh cho em xem thế nào mới gọi là đường chữ s!"
Anh không có ý tốt mà lạn vòng theo hình chữ s.
"Này này này..."
Cô cười, chụp nhẹ lên eo của anh, đè thấp giọng nói:
"Chạy nghiêm túc một chút, cẩn thận đụng vào người ta. Nếu gây ra "Tai nạn xe cộ", em bị người ta chụp hình được cũng không quan trọng, nếu chụp được mặt anh thì như vậy quá xấu hổ rồi.."
"Em nói anh sao, chạy mà xảy ra tai nạn giao thông mới là lạ! Anh sáu tuổi có thể cưỡi..."
Giọng nói mang theo một chút khoe khoang.
"Đừng làm rộn, nghiêm túc một chút..."
"Tin tưởng anh đi, nhất định sẽ không để cho em ngã xuống..."
"Được, được em tin tưởng anh mà!"