Kỳ lạ là sau khi kinh ngạc qua đi, Ngu Bắc Châu cũng không có ý định giãy giụa.
Trong quá trình rơi xuống, mang theo tiếng gió phần phật, hồng y của hắn như một ngọn lửa hừng hực bốc lên, nhìn từ xa nhìn giống như một quả cầu lửa nóng rực, thân mật bao bọc lấy toàn thân kiếm khách bạch y.
Dưới lớp y phục mỏng manh, thân thể Ngu Bắc Châu nóng đến kinh người, giống như bị đốt cháy.
Bọn họ vừa rơi xuống vừa nhìn nhau. Một người trong mắt ẩn chứa hàn băng, người kia ánh mắt đốt lên liệt hỏa.
Mái tóc đen như thác bị thổi bay tán loạn, liếm đến quai hàm Tông Lạc, lần theo hình dạng đôi môi. Đuôi tóc buộc cao của người kia cũng không biết tản ra từ lúc nào, rối tung rối mù trong gió, không thể tách rời.
Thời gian dường như ngừng trôi, dừng lại ở đây.
Trong tiếng gió mơ hồ, Ngu Bắc Châu ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt vui mừng nhưng mờ mịt, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì.
"Sư huynh, huynh thật là......"
"Làm ta ngạc nhiên quá."
Y vui vẻ cười, không nói hết mà giơ tay vén mái tóc dài của Tông Lạc ra sau tai. Điểm bất đồng với hành động ôn nhu chính là đầu ngón tay nhiễm sát ý lành lạnh, như thể trong một khắc tiếp theo sẽ bùng nổ dữ dội, bóp gãy cổ đối phương.
Tông Lạc phớt lờ y.
Có lẽ do mây mù che khuất, vách núi không sâu như Tông Lạc tưởng tượng. Đáy vực cũng không phải là đá lởm chởm, mà được phủ một lớp đất đen xốp mềm, hoa dại trắng muốt nở rộ, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Khoảnh khắc trước khi hạ cánh, bạch y Hoàng tử giật giật khóe miệng.
Hắn khuỵu gối, dùng một đầu gối đẩy Ngu Bắc Châu xuống đất.
"Răng rắc - -"
Tiếng xương nứt gãy nghe rõ mồn một, kèm theo hơi thở nặng nề.
Nội tạng đột nhiên bị chấn động, Ngu Bắc Châu nằm vật xuống đất, lập tức nôn ra một ngụm máu.
Máu tươi nhuộm đỏ môi y, theo khóe miệng chảy xuống, khiến người ta kinh hãi.
Nhưng cổ họng của y vẫn còn phát ra âm thanh trầm đục, hân hoan vui sướng.
"Lần này coi như xong."
Ngu Bắc Châu liếm máu trên môi, nụ cười sáng lạn, tựa như diễm quỷ lấy máu thịt con người làm thức ăn: "Lần sau ta sẽ tìm sư huynh thu lãi."
Tông Lạc dám thề, đây có lẽ là lần chật vật nhất trong mấy năm qua của Ngu Bắc Châu.
Nếu không, khoảnh khắc trước khi nhảy xuống vách núi, y cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt hốt hoảng như vậy, giống như không khống chế được biểu tình.
Thật là sảng khoái, quả thực giống như năm đó Tiểu Ngu Bắc Châu theo sau không ngừng quấy rầy hắn, mở miệng là gọi Cẩn Du. Bị làm phiền, Tông Lạc nói thẳng chúng ta không thân thiết, lúc mặt nạ của Tiểu Ngu Bắc Châu vỡ ra, hắn vô cùng đắc ý.
Tuy rằng hiện giờ sau khi tỉnh táo lại, Tông Lạc cảm thấy hành động kéo Ngu Bắc Châu cùng nhảy xuống vực thật sự là quá ngu xuẩn liều mạng, một chút không phù hợp với tác phong điềm tĩnh trầm ổn ngày thường của hắn.
Nhưng con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người. Đối phó với loại điên khùng như Ngu Bắc Châu, hắn phải xuất chiêu không theo lẽ thường mới được.
Lần này vận khí đúng là nghịch thiên, lăn xuống vực sâu cũng không bị thương quá nặng.
Có lẽ ké vào hào quang nam chính Ngu Bắc Châu. Dù sao nhảy vực cũng là tình huống tiêu chuẩn của nhân vật chính, đặt lên người khác sẽ chết tại chỗ, còn với nam chính chính là kỳ ngộ trong đời.
Đáng tiếc chính là, có hào quang nam chính hộ thể, lại được cành cây mọc trên vách núi treo lại mấy lần, xung lực rơi xuống giảm bớt rất nhiều. Cộng thêm nội lực thâm hậu, muốn chết cũng không đơn giản.
Nhưng để Ngu Bắc Châu nằm liệt trên giường mười mấy hai mươi ngày vẫn có thể.
"Hai...."
Tông Lạc thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy.
Cũng may, cảm giác đau âm ỉ trên người cũng không rõ lắm.
Đầu giường đã sắp xếp y phục chỉnh tề. Tông Lạc tùy tiện lấy một cái áo màu chàm đơn giản khoác lên người, quấn dải lụa quanh mắt rồi chậm rãi bước xuống giường.
Đẩy cửa ra, ngoài cửa sổ bóng đêm rét lạnh, trăng thanh như nước.
Xa hơn một chút, sắc trời đã nổi lên một chút màu trắng nhợt nhạt.
Gã sai vặt canh giữ trước cửa chợt bừng tĩnh, vội vàng đứng vững cúi đầu: "Công tử."
Tông Lạc ôn nhu nói: "Không cần đa lễ, chủ nhân nhà ngươi đâu?"
"Hồi bẩm công tử, đại nhân đang ở dược xá, đặc biệt dặn dò ta, công tử tỉnh lại phải lập tức bẩm báo cho ngài ấy."
Trong khi họ đang nói chuyện, thư đồng tay xách đèn lồng đi qua góc rẽ.
Thừa tướng thanh y lâm phong ngọc thụ, phía sau có mấy tiểu đồng cầm chén thuốc trong tay, còn có vu y đeo mặt nạ, bước vội trong đêm.
Thấy Tông Lạc đứng dậy, Bùi Khiêm Tuyết bước nhanh hơn: "Cẩn Du, ngươi tỉnh rồi."
Hắn cẩn thận nhìn một lượt Bạch y kiếm khách, xác nhận đối phương không có việc gì, có thể tự mình đứng thẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi."
Bùi Khiêm Tuyết biết, chuyện nhận người thân, nhiều lời vô ích, chỉ cần Tông Lạc xuất hiện ở trước mặt Uyên Đế, hết thảy đều sẽ rõ ràng.
Vì thế hắn mạo hiểm đến bẩm báo trước mặt Uyên Đế. Chọc cho Uyên Đế tức giận khởi giá xuất cung, mang theo Cấm vệ quân tới bãi săn, yêu cầu gặp mặt học sinh tên là Cố Lạc.
Thiên tử ra lệnh, ai dám không tuân?
Cảnh vệ binh tìm tòi toàn bộ bãi săn, cuối cùng phát hiện dấu vết đánh nhau trên vách núi, bên vách núi còn sót lại roi da và ngọc bội, mới suy đoán Bắc Ninh Vương và vị học sinh kia rất có thể đã vô tình rơi xuống vực.
Thành thật mà nói, mọi người có mặt đều đang đánh trống trong lòng.
Vương gia thân thể vàng ngọc, lại là trọng tài săn nghệ, sao có thể cùng một học sinh rơi xuống vực?
Uyên Đế nghe vậy, biểu tình càng kém.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Mạng cũng không còn, còn muốn diện thánh?"
Nói xong liền quất ngựa phóng đi.
Trước khi rời đi, ông còn không quên mắng Bùi Khiêm Tuyết to gan nói bừa, nếu học sinh họ Cố không chết, hai ngày sau Thanh Tự phải dẫn đến gặp ông, bằng không ông sẽ trị tội Bùi Khiêm Tuyết khi quân, quyết không dễ dàng tha thứ.
Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, Bùi Khiêm Tuyết chắp tay tiễn ngự giá đi, trong đầu toàn là lời nói mà Cảnh vệ binh vừa đến bẩm báo.
Cẩn Du bị thương?! Còn cùng Bắc Ninh Vương lăn khỏi vách núi?!
Cũng đúng, Bắc Ninh Vương đã sớm nhìn ra thân phận Cẩn Du. Cho nên thừa dịp tử địch mất trí nhớ, đương nhiên là muốn mạng người.
Bùi Khiêm Tuyết lòng nóng như lửa đốt, hỏi thăm Đoàn Quân Hạo, đi theo đường vòng xuống vách núi tìm người. Một nhóm người tìm kiếm dưới đáy vực rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy.
Bạch y kiếm khách ngã xuống bên cạnh đầm nước lạnh lẽo, hình như sau khi ngã xuống còn đi được một đoạn đường, về phần Bắc Ninh Vương, người có khả năng đã cùng ngã xuống với hắn thì không có tung tích.
Đoàn Quân Hạo trầm ngâm: "Các ngươi tản ra vùng lân cận, tìm xem có thấy bóng dáng của Bắc Ninh Vương không."
Ngọc bội rơi trên vách núi chính là ngọc bội của Bắc Ninh Vương.
Mọi người đều biết, cách đây không lâu khi Ngu Bắc Châu đại thắng trở về, y đã tặng ngọc bội của mình cho học sinh họ Cố ở cổng thành Đại Uyên dưới sự chứng kiến của Đoàn Quân Hạo.
Chỉ với một miếng ngọc bội, không thể kết luận Cố Lạc và Ngu Bắc Châu cùng rơi xuống vách đá, vạn nhất chỉ có một mình Cố Lạc đuổi theo con mồi, bất cẩn ngã ngựa rơi xuống vực, vậy thì sẽ là một hiểu lầm lớn.
Học sinh bách gia làm sao dám to gan đánh nhau với Bắc Ninh Vương như vậy.
Bỏ qua thân phận truyền nhân Quỷ Cốc của Ngu Bắc Châu, chỉ riêng những tin đồn trên chiến trường cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.
Quả nhiên, khi bọn họ đang cố gắng tìm kiếm Ngu Bắc Châu, đột nhiên có một hạ nhân Bắc Ninh Vương phủ chạy tới, nói Bắc Ninh Vương đi dạo bãi săn một hồi, cảm thấy buồn chán nên đã về phủ.
Bắc Ninh Vương thân là trọng tài, nhưng y thật sự tùy hứng làm bậy, chuyện đem con bỏ chợ* không ít lần xảy ra, nhưng ai dám trách.
Về phần Bùi Khiêm Tuyết, hắn trực tiếp mang Tông Lạc hôn mê bất tỉnh về phủ của mình, lại mời Vu y từ Đại vu từ bên cạnh tới cẩn thận chăm sóc, sau một ngày một đêm, Tông Lạc mới từ từ tỉnh lại.
"A Tuyết có lòng rồi." Tông Lạc vội vàng bày tỏ lòng biết ơn.
"Ta và ngươi là bạn thân, không cần phải nói lời cảm tạ?"
Bùi Khiêm Tuyết cười cười: "Chỉ là Cẩn Du không thể thuận lợi nhận người nhà, thật sự có chút tiếc nuối."
Tông Lạc không ngờ Bùi Khiêm Tuyết hành động dứt khoát như vậy.
Trước khi thi săn nghệ một ngày, Bùi Khiêm Tuyết đã dùng thân phận bạn thân kể cho Tông Lạc nghe rất nhiều chuyện. Tỷ như chuyện về phụ thân của hắn, chuyện hắn không có huynh trưởng nhưng có vài vị đệ đệ.
Nếu Tông Lạc thật sự mất trí nhớ, thì đây đúng là những tin tức cực kỳ quý giá.
Vấn đề là Tông Lạc không hề mất trí nhớ, cho nên lúc nói về mấy điều này, nội tâm cũng hơi xấu hổ.
Nhưng nghe Bùi Khiêm Tuyết thuật lại tận tình, cảm giác khá là thú vị.
Tông Lạc có ý thăm dò Bùi Khiêm Tuyết, vì vậy quanh co lòng vòng hỏi về Uyên Đế.
Bùi Khiêm Tuyết trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: "Lệnh tôn là một người cha rất nghiêm khắc."
Uyên Đế thực sự là một người cha cực kỳ nghiêm khắc.
Khi ấy Tông Lạc ngồi đối diện Bùi Khiêm Tuyết, suy nghĩ miên man.
Hắn hình như chưa bao giờ nhìn thấy Uyên Đế cười.
Mặc kệ Tông Lạc thắng trận bao nhiêu lần, chiến thắng đẹp ra sao, vì Đại Uyên mở rộng lãnh thổ thế nào, đều chưa từng đổi được một nụ cười, hay là một câu khích lệ từ phụ hoàng hắn.
Tông Lạc vẫn luôn nhớ rõ, lần đầu tiên hắn dẫn binh tác chiến, tướng lĩnh địch quân mưu mô xảo quyệt, thường xuyên ra đòn chơi xấu. Hắn kinh nghiệm không đủ, lại khó tránh khỏi tư duy của người hiện đại, thủ hạ lưu tình, cuối cùng còn bị đối phương cắn trả.
Tuy rằng rốt cuộc hắn nhờ võ nghệ vượt qua, nhưng cũng ăn đủ thiệt thòi không lớn không nhỏ.
Lúc ấy Uyên Đế chắp tay sau lưng đứng trên đài cao, khi nhìn thấy hắn không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy Trạm Lư đang đặt trên giá kiếm, kiếm khí lạnh lẽo thoáng chốc phóng ra ngoài, áo choàng của Tông Lạc tức thì bị xé nát.
Nhìn thấy trên người mình quấn đầy băng vải, còn đang rỉ máu, tay cầm kiếm của Uyên Đế run lên, khuôn mặt tràn đầy tức giận, ngữ khí châm chọc.
"Dẫn binh tác chiến, dựa vào đầu óc chứ không phải cậy mạnh. Nếu hôm nay người đối chiến với ngươi là trẫm, ngươi căn bản không có cơ hội chiến thắng."
Tông Lạc cúi đầu, hai tay buông xuống nắm chặt, khuôn mặt xấu hổ.
"Ở tuổi ngươi, trẫm có thể dẫn binh đánh tới doanh địa Hung Nô mấy trăm dặm về phía bắc mà không hề thương tổn."
Tài năng cầm binh tác chiến của Uyên Đế năm đó không thua kém gì con cưng Thiên đạo Ngu Bắc Châu, thậm chí còn có danh hiệu Chiến thần Đại Uyên. Bằng không chỉ với xuất thân không có căn cơ của mình, ông cũng không thể tranh giành hoàng vị với các huynh đệ.
"Người nhân từ nương tay không nên làm tướng, trẫm rất thất vọng về ngươi."
Uyên Đế buông kiếm, quay lưng đi, không muốn nhìn hắn: "Lần sau nếu ngươi toàn thân thương tích trở về, thì cứ cút thẳng tới Thái y viện, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi."
Sau đó, Tông Lạc đã rút ra bài học cho mình, lúc dẫn binh ra trận, hầu như không bị trọng thương nữa.
Ngoại trừ một lần, lần đó bị thương quá nặng, nặng đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Hắn được khiêng thẳng vào Thái y viện trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, hôn mê mấy ngày, quả nhiên không thể đi gặp Uyên Đế.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Bùi Khiêm Tuyết lại khiến Tông Lạc nắm chặt tay.
Nhưng lệnh tôn rất thương ngươi, rất thương rất thương, thương ngươi hơn bất cứ người cha nào khác. Có lẽ bởi nhiều nguyên nhân, hoặc là thân phận, không thể biểu đạt rõ ràng."
Tông Lạc tốn rất nhiều sức lực khắc chế, mới không bật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
Trước mặt Hoàng tử, Thừa tướng Đại Uyên đương nhiên không thể nói lời khó nghe.
Nếu là kiếp trước, có lẽ hắn sẽ cảm động vì những lời của Bùi Khiêm Tuyết.
Nhưng kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ không.
Trước khi Tông Lạc xuyên thư, cha mẹ mất sớm, khi còn bé giống như trái banh bị họ hàng đá qua đá lại thay phiên nuôi dưỡng, sau này lớn lên, hắn làm thêm tiết kiệm tiền đi học, tự nuôi sống bản thân, lăn lộn ngoài xã hội.
Hắn thật sự chưa từng nếm được tình thương của cha, cho nên đối với việc khao khát tình thân, hắn gần như cố chấp.
Nhưng cho dù Tông Lạc có khát cầu hơn nữa, cũng không thể không biết.
Tình thương của cha có rất nhiều cách biểu đạt, nhưng tuyệt đối không thể im lặng không nói, đóng cửa không gặp, đuổi đến biên cương. Càng không thể truyền xuống thánh chỉ, ép buộc nhi tử tự sát dưới cổng thành, để thiên hạ chế nhạo.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể.
Hồi phục tinh thần, giọng nói của Bùi Khiêm Tuyết gần trong gang tấc: "Mặc dù hôm qua không gặp được, nhưng cũng không sao."
"Hai ngày sau Thanh Tự, ta sẽ dẫn Cẩn Du đi nhận người thân, có được không?"
Tông Lạc dừng lại một lát, không hề lo lắng cười đáp: "Được."
—----
Chú thích:
*Đem con bỏ chợ: nghĩa là vô trách nhiệm, giúp đỡ nửa vời, giữa chừng bỏ mặc.