Tháng mười hai, mùng tám Thanh Tự.
Đây là ngày lễ lớn nhất vào cuối năm của Đại Uyên, không biết xuất hiện từ lúc nào, thời xưa còn gọi là Gia Bình hay Đại Tịch.
Thanh Tự kéo dài trong hai ngày, bách tính Đại Uyên thông thường sẽ tụ tập đến Vu từ bốn phương để cúng bái thần linh, mang dưa và trái cây dâng lên, nhảy múa Vu nhạc, cầu cho năm sau mùa màng bội thu, may mắn cát tường. Hoàng gia cũng sẽ tổ chức hoạt động bắn cung dưới cây vạn tuế trong Đại vu từ, nếu bắn được chín quả liên tiếp thì có nghĩa ông trời phù hộ Đại Uyên, mọi việc suôn sẻ thuận lợi.
Sắc trời vừa tờ mờ sáng, bóng đêm còn quyện vào nhau, sao sáng thắp đèn, không phân biệt được sáng sớm hay hoàng hôn.
Tông Lạc thức dậy đẩy cửa ra, phát hiện trong sân bên ngoài hành lang có một lớp tuyết mỏng.
Ngói lợp mái hiên nhuộm màu trắng noãn, lá cỏ phủ một tầng sương trong suốt tựa pha lê, ngay cả rừng trúc cũng được bọc bên trong, nhìn xa một màu trắng tinh, đẹp không tả xiết.
"Năm ngoái tuyết rơi sớm hơn, năm nay đã tính là muộn."
Vừa dùng điểm tâm sáng, Bùi Khiêm Tuyết vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Không lâu nữa sẽ đến Tết, tuyết rơi thật tốt, tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa."
"A Tuyết nói có lý."
Tông Lạc đã sắp sửa quên, Hoàng thành rơi tuyết trông như thế nào.
Kiếp trước ở biên cảnh quá lâu, nơi đó chỉ có cát vàng, không một khóm cây ngọn cỏ. Mùa hè cực kỳ nóng bức, mặc áo giáp là một cực hình, mùa đông gió tuyết triền miên, giẫm chân lên tuyết có thể ngập qua đầu gối.
Nhâm nhi một ly rượu ấm, thắp thêm một ngọn đèn vàng, ngồi bên bàn ngắm tuyết, hình như đã là chuyện thật lâu trước đây.
Trời còn chưa sáng, cửa Bùi phủ đã náo nhiệt hẳn lên.
Bên cạnh phủ Thừa tướng chính là Đại vu từ, hôm nay không chỉ có Thiên tử triều thần sẽ đến, mà ngay cả học sinh tham dự Bách gia yến cũng nhận được lời mời. Chỗ này nơi tạm trú không xa, cho nên rất nhiều học sinh không cưỡi ngựa mà cùng nhau đi bộ. Về phần xe ngựa của các quan to quý nhân, đã sớm dừng ở đầu ngõ.
Càng đến gần nơi này, tiếng vó ngựa càng nhỏ hơn, sợ quấy nhiễu Vu từ bên trong chúc tụng.
Tông Lạc và Bùi Khiêm Tuyết cùng nhau bước ra khỏi Bùi phủ.
Vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Năm nay một học sinh tán nhân ở cửa thành được Bắc Ninh Vương tặng ngọc, trong Bách gia yến lại được lọt vào mắt xanh của Bùi thừa tướng Đại Uyên. Mọi người nghe nói học sinh kia không chỉ mất trí nhớ mà còn bị mù, không khỏi sau lưng cười nhạo xoi mói.
Thân thể không lành lặn, lại gặp kỳ ngộ như thế, hâm mộ thì ít, đố kỵ thì nhiều.
Mấy ngày trước tại điểm thi săn nghệ, Thánh Thượng bãi giá xuất cung, điểm danh muốn gặp, khiến cho danh tiếng của hắn đã đạt tới đỉnh cao.
"Còn trực tiếp được Thánh thượng tán thưởng ư? Chắc là giống đãi ngộ của Bùi thừa tướng năm đó."
"Hơn phân nửa là do Bùi thừa tướng trước mặt Thánh thượng nói tốt vài câu, nghe nói ngay cả đệ tử ngài ấy cũng không được đãi ngộ như vậy."
"Đáng tiếc là...... Sao lại ngã xuống vách núi? Làm hại chọc giận Bệ hạ. Vốn đang là chuyện tốt, giờ lại thành công cốc, haizz."
Sau đó, cũng không biết là người hiểu chuyện nào truyền ra tin tức, nói Cố công tử cực kỳ giống với Tam hoàng tử Đại Uyên chết trận ở Hàm Cốc Quan năm ngoái, gần như đến mức lấy giả tráo
thật.
Một viên đá kích thích ngàn cơn sóng.
Biết bao học sinh trong lòng căm phẫn, cảm thấy bất bình.
"Tư thái của Tam hoàng tử tiên nhân, làm sao pđể cho người khác vấy bẩn?"
"Kẻ này từ đâu ra, vọng tưởng đầu cơ trục lợi, dân đen thấp kém một bước lên trời? Tam hoàng tử chẳng lẽ là người có thể tùy tiện bắt chước sao?"
Ai mà không biết uy danh của Tam hoàng tử ở Đại Uyên? Đến nay dân chúng vẫn còn tưởng nhớ, mấy ngày trước vào ngày giỗ dâng hương, thiếu chút nữa đã phá hư ngạch cửa Vu từ.
Ngay cả trong học sinh trăm nhà, số người kính ngưỡng Tam hoàng tử cũng không hề ít.
Rất nhiều văn nhân mặc khách thường xuyên mắng mỏ Bắc Ninh Vương, nhưng đối với Tam hoàng tử, hầu như đều là khen ngợi.
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng tên học sinh này kiếm thuật tinh thông, ai ngờ nhân phẩm thấp kém như thế! Bùi thừa tướng y hệt Bắc Ninh Vương, đều lọt vào tròng của hắn."
Lúc Tông Lạc và Bùi Khiêm Tuyết cùng nhau ra khỏi Bùi phủ, tiếng bàn tán lí nhí đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú về phía hai người bọn họ hành lễ.
Công Tôn Du đứng gần đó nhìn qua, âm thầm gật đầu với Tông Lạc.
Ngày hôm qua lúc Tông Lạc mê man, Công Tôn Du là người đầu tiên phái người tới ân cần thăm hỏi. Hắn cũng khá thông minh, ngoài mặt không lộ ra dấu vết nào liên quan đến Tông Lạc, chỉ phái một đệ tử của m Dương gia tới, nói rằng có chút quen biết với Cố công tử, sau khi xác nhận chúa công vẫn ổn thì rút lui.
Ngoài ra, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng tới, người sau cuối cùng cũng nhớ mang theo chút dược liệu. Chỉ là Bùi Khiêm Tuyết lấy lý do người bệnh cần tĩnh dưỡng từ chối, ai cũng không cho gặp.
Ngay khi Tông Lạc vừa xuất hiện, các đệ tử Nho gia đứng đợi ở bên ngoài vội vã tiến lên, báo cáo tình hình với đội trưởng thực sự.
Chỉ mới hai ba ngày, không có nhiều chuyện chồng chất. Điều duy nhất cần phải để ý là thủ lĩnh sư thúc đã gửi một tin nhắn, nhắc Tông Lạc việc Quỷ Cốc gửi thư, mau chóng cùng Ngu Bắc Châu chọn ra người kế thừa danh hiệu Quỷ Cốc Tử.
Tông Lạc gật đầu nói: "Sao chỉ có ngươi, Tử Nguyên đâu?"
"...... Tử Nguyên sư huynh hôm qua bị phong hàn, hôm nay thân thể không khoẻ, cho nên không đến."
Đệ tử Nho gia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra tình hình thực sự.
Tin tức Uyên Đế bãi giá đến điểm thi săn nghệ mọi người đều biết, ngay cả chuyện Cố Lạc rơi xuống vực cũng truyền tới nơi tạm trú. Cố Tử Nguyên lo lắng trong lòng, nghe tin Tông Lạc được Bùi thừa tướng mang về Bùi phủ cứu chữa, lập tức chạy tới vội vàng, kiên trì đứng đợi mấy canh giờ trước cửa.
Trùng hợp mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, Cố Tử Nguyên ngày thường lơ là rèn luyện, lúc trở về đã nhiễm phong hàn, cho nên hôm nay không thể nào đến, mới dặn dò các đệ tử khác ngàn vạn lần không được nói rõ sự tình với Tông Lạc.
"Thì ra là thế, hôm trước Ngũ điện hạ gửi chút thuốc, để ta bảo bọn họ đưa cho Tử Nguyên."
Tông Lạc không nghi ngờ gì, theo lệ quan tâm hỏi han vài câu, không đợi đệ tử Nho gia hỏi hắn khi nào từ Bùi phủ trở về, đã tiến vào Đại vu từ cùng với Bùi Khiêm Tuyết.
Bên trong Đại vu từ yên tĩnh, Kiến trúc kiểu dáng cổ quái độc đáo đứng sừng sững dọc theo hai bên lối đi hành lang bằng gỗ, dựa theo hình núi mà xây, cách khoảng đặt những lư hương trang nhã như sao la. Từ đường lớn ở chỗ cao nhất là chính điện, ở giữa trồng một đại thụ lộ thiên che khuất bầu trời, nghe nói là cây vạn tuế từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, thọ ngang trời đất, sáng ngang nhật nguyệt.
"Bùi thừa tướng."
Không ít triều thần đã tiến vào, nhìn thấy Bùi Khiêm Tuyết liền chắp tay hành lễ.
Bọn họ hành lễ, đồng thời cũng không kín đáo quan sát Tông Lạc bên cạnh Bùi Khiêm Tuyết.
Chuyện xảy ra hai ngày trước đã truyền khắp kinh thành, học sinh trăm họ đều biết, đương nhiên thần tử cũng biết.
Năm ngoái trong chiến dịch Hàm Cốc Quan, Tam hoàng tử giống như chiến thần giáng lâm, dẫn theo Huyền Kỵ quyết tâm lấy ít thắng nhiều, liều chết bảo vệ Hoàng thành Đại Uyên.
Sau khi chiến báo Tam hoàng tử chết trận truyền đến, không ít lão thần ngoan cố cổ hủ trong triều đều cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.
Nói thế nào cũng là vì nước hy sinh thân mình, tướng lĩnh bình thường còn rất khó làm được, huống chi một Hoàng tử?
Hiện giờ thanh quan càng ngày càng ít, thần tử tham gia đoạt trữ càng ngày càng nhiều, trong hoàn cảnh đó, trừ khi giống như Bùi Khiêm Tuyết được Uyên Đế hậu thuẫn, không phải sợ gì, nếu không muốn chỉ lo thân mình cũng rất khó.
Thần tử trong triều phần lớn nghiêng về phía Lục hoàng tử, bởi vì mẫu tộc của Lục hoàng tử thế lực hùng mạnh. Võ tướng lại đứng về phía Ngũ hoàng tử nhiều hơn, đa phần đều không thoát khỏi đạo lý bè phái.
Ngày xưa Tam hoàng tử nổi danh bốn phương, thực lực quyền lực đều không thiếu, chỉ là những năm gần đây không hề biểu lộ ý đồ đoạt trữ, thường xuyên lĩnh binh tác chiến bên ngoài, trong triều lại thân với Tiết Ngự Sử và Bùi thừa tướng. Mặc dù ít khi tranh đấu nhưng lại là ứng cử viên số một, đây mới là điều khiến các Hoàng tử khác cảm thấy vô cùng áp bách.
Lúc trước nghe nói có một học sinh cực kỳ giống Tam hoàng tử, ai nấy đều khịt mũi coi thường.
Bây giờ nhìn thấy, bọn họ đều chấn động tại chỗ, giống như gặp quỷ.
Càng kinh tâm động phách hơn chính là tất lụa trắng quấn quanh mắt.
Tiết Ngự Sử vỗ đùi, nước mắt giàn giụa, một câu Tam điện hạ nghẹn ngào kẹt trong cổ họng, dù thế nào cũng không nói ra được.
Bùi Khiêm Tuyết thấp giọng nói với Tông Lạc chờ một lát.
Thấy Bùi Khiêm Tuyết rời đi, Tứ hoàng tử lập tức nghênh đón, giơ quạt cười nói: "Hôm trước ta đến thăm tiên sinh, Bùi thừa tướng nói tiên sinh còn đang tĩnh dưỡng, không cho ta gặp. Hôm nay gặp lại, khí sắc tiên sinh tốt hơn nhiều rồi."
Tông Lạc cười nói: "Vậy sao, cũng nhờ tiên đan của Tứ điện hạ, sau khi uống vào, thảo dân cảm thấy tinh thần sảng khoái, bệnh cũ năm xưa cũng có xu hướng phục hồi."
Tông Vĩnh Liễu đứng ở bên cạnh nghe xong, ý vị thâm trường liếc nhìn Tông Thừa Tứ.
"Tiên đan gì thế? Tứ hoàng huynh có thứ tốt như vậy, không dành tặng sinh thần phụ hoàng, mà dùng để lấy lòng mỹ nhân?"
Sắc mặt Tông Thừa Tứ không khỏi cứng đờ.
Hắn không hổ là người đa mưu túc trí, rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, tiếp tục làm bộ phong lưu phóng khoáng nói: "Làm sao ta dám quên sinh nhật phụ hoàng? Nhưng ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, huống chi Cố tiên sinh tài hoa hơn người dung mạo xuất chúng, vì vậy mới tặng đan."
Nói xong, hắn lại bất đắc dĩ bổ sung: "Huống chi, nếu muốn dâng tiên đan cho phụ hoàng, nhất định phải là loại độc nhất vô nhị, chất lượng phải cực kỳ cao cấp mới dám lấy ra. Lục đệ trước mặt tiên sinh nói năng như vậy, chẳng phải đang muốn làm khó ta sao."
Tông Thừa Tứ thầm mắng lão Lục.
Hắn muốn lôi kéo Tam hoàng huynh, nhưng không ngờ sau khi mất trí nhớ, hoàng huynh lại khờ khạo như vậy, ở trước công chúng nói ra chuyện tiên đan.
Tiên đan vốn là lễ vật hắn chuẩn bị cho đại thọ Uyên Đế, hôm nay nếu hắn đã không nhận, sau này sẽ không thể cho đi.
Nhưng nếu nói tiên đan đưa Tông Lạc và dành tặng Uyên Đế cùng một lò luyện ra, Tông Vĩnh Liễu nhất định sẽ ụp nồi cho hắn. Hiện giờ nói như vậy tuy rằng tránh được...... Nhưng sẽ làm cho Tam hoàng huynh cảm thấy khó chịu. Quả thật không thể lấy lòng cả hai bên.
Tông Thừa Tứ vô cùng ảo não.
Chuyện Bách gia yến lần trước, hắn vì lôi kéo Bắc Ninh Vương, đúng là hơi lỗ mãng. Bằng không cũng sẽ không bị Tông Vĩnh Liễu phát hiện.
Hắn bây giờ còn chưa liên lạc được với Ngu Bắc Châu, dù sao cũng không thể bại lộ.
Vì đoạt trữ, hắn mưu đồ nhiều năm, ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố vào thời điểm này được, vì thế Tông Thừa Tứ vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Hắn theo thói quen biểu lộ ra hứng thú của mình đối với Ngu Bắc Châu: "Nói đi cũng phải nói lại, Lục hoàng đệ mấy ngày nay thân cận với Bắc Ninh Vương, có biết Vương gia bây giờ đang ở đâu không?"
Tông Vĩnh Liễu làm sao biết Ngu Bắc Châu ở đâu, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn làm bộ thân thiết với Bắc Ninh Vương: "Vừa rồi chúng ta mới gặp nhau, hiện giờ chắc là ngài ấy đang bận tắm rửa thay y phục."
"Đã như vậy, ta xin cáo từ trước." Tông Thừa Tứ thu hồi quạt.
Nghe tin Ngu Bắc Châu chưa chết, Tông Lạc thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Lúc nhảy xuống vực, hắn không hề tiết chế sức lực, ít nhất làm gãy một chiếc xương sườn của Ngu Bắc Châu, chưa kể nội thương chồng chất.
Thế mà mới chỉ vài ngày, y đã có thể vui vẻ nhảy nhót, ngay cả Diệp Lăng Hàn bị thương khá nặng cũng đúng hẹn tham dự, xem ra là do hắn đánh không đủ ác.
Đúng lúc này, Bùi Khiêm Tuyết từ trong từ đường bước ra, còn có nội thị tổng quản Nguyên Gia đi theo bên cạnh.
Nguyên Gia thấy hắn, trầm mặc không nói, hồi lâu mới run giọng: "... Mời công tử theo ta."
"Cẩn Du, ngươi đi với ông ấy đi."
Tông Lạc gật đầu.
Bạch y kiếm khách giơ tay, làm bộ sửa tóc trước trán, ngón tay dưới tay áo khẽ điểm.
Đây là thủ pháp điểm huyệt bí truyền của Quỷ Cốc, có thể làm cho một phần kinh mạch không thể lưu thông bình thường trong thời gian ngắn, gây ra hiệu ứng mù mắt tạm thời. Quỷ Cốc Tử trước kia hay dùng biện pháp này để huấn luyện Tông Lạc lắng nghe âm thanh phân biệt vị trí, vì vậy hắn cũng học theo.
Điểm bất lợi là, trong mấy canh giờ, mắt của hắn thật sự không nhìn thấy.
Còn chỗ tốt là dù ngự y có đứng ở trước mặt hắn, cũng không thể vạch trần hắn được.
Hắn theo chân lão bộc đi theo Uyên Đế này, xuyên qua hành lang gấp khúc dài dằng dặc, cuối cùng dừng trước một cánh cửa nặng nề.
"Tam...... Cố công tử, mời."
Tông Lạc nhẹ nhàng gật đầu, lần mò tiến lên đẩy cửa.
Giờ này khắc này, hắn không còn căng thẳng như trước, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Người đứng đằng sau cánh cửa kia, chính là phụ thân của hắn, một vị bạo quân không hơn không kém.
Cũng là thách thức lớn nhất mà hắn sắp phải nghênh đón sau khi sống lại.