Tông Lạc cảm giác như mình đã mơ một giấc mơ rất dài.
Hắn mơ thấy Ngu Bắc Châu chính miệng thừa nhận trùng sinh là do y làm.
Tuy rằng ngoài dự liệu của Tông Lạc, nhưng cũng không phải là không thể lý giải.
Tông Lạc đã tự mình cảm thụ qua uy lực của hào quang nhân vật chính, hơn nữa thế giới trong sách tiếp diễn từ thuở hồng hoang, nên nam chính chính là con cưng của Thiên đạo, con ruột của tác giả, là người phát ngôn của 'mỹ cường thảm', ủy khuất ai chứ không thể uỷ khuất y được.
Nhìn chung kiếp trước của Ngu Bắc Châu, đúng là muốn cái gì có cái đó, vinh hoa phú quý, địa vị quyền lực, người người ái mộ... Không thiếu thứ gì.
Một công tử thế gia Vệ Quốc, chạy đến Đại Uyên làm Tướng quân, thành công lăn lộn thành Vương gia khác họ, cuối cùng mưu quyền soán vị thay đổi triều đại, đây vốn là kịch bản Long Ngạo Thiên* thường gặp.
Nếu không phải Tông Lạc chính mình xác định
mà hắn đã đọc trước khi xuyên sách được đăng nhiều kỳ tại trang văn học Lục Giang, thì chắc hắn đã hoài nghi cốt truyện ngựa đực thế này là do thẳng nam cầm bút.
Cho nên...... Chỉ là một tiên thuật thôi mà, đối với Ngu Bắc Châu không phải việc gì khó.
Kiếp trước sau khi hắn chết, nghĩ cũng không cần nghĩ, Ngu Bắc Châu khẳng định đã thành công đâm sau lưng Tứ hoàng tử, cầm đầu một đám nam phụ mưu quyền soán vị.
Trừ khi Tứ hoàng tử tự nguyện nhường ngôi Hoàng đế......
Tông Lạc hồi tưởng lại trình độ si mê của tứ đệ mình đối với Ngu Bắc Châu, cảm thấy dưới hào quang vạn người mê, nam phụ làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục* cũng không có gì lạ.
Tông Lạc không hiểu, Ngu Bắc Châu coi như đã tới vạch đích của cuộc đời, còn muốn đạp xe gì nữa.
Trùng sinh để làm gì đây? Để cảm nhận niềm vui đấu tranh một lần nữa?
Tông Lạc không tin, hắn không tin Ngu Bắc Châu trùng sinh còn mang theo hắn chỉ để tự tay giết hắn.
"....Chẳng lẽ ngươi muốn bước lên con đường tu tiên?"
Khó trách Tông Lạc nghĩ đến phương diện này, thật sự là...... Cung đình cổ đại chuyển biến thành tu tiên, cũng không phải không có khả năng. Thường có những tác giả viết tới viết lui không muốn hoàn chính văn nên mở ra bản đồ mới. Trước kia Tông Lạc còn đọc qua từ hiện đại đi đến tận thế, cuối cùng bay ra ngoài vũ trụ.
Ngu Bắc Châu kinh ngạc: "Sư huynh sao lại nghĩ vậy? Ta sử dụng tiên pháp đều là vì ngươi."
"Đại đạo trường sinh, trường sinh bất lão có gì ý nghĩa."
"Ta cùng sư huynh đấu đá vui hơn."
Tông Lạc không dám tin hỏi lại: "Cho nên ngươi quay ngược thời gian, thật sự chỉ muốn tự tay giết ta?"
Hồng y tướng quân mỉm cười gật đầu.
Tông Lạc: "......"
Đời trước đem thi thể của hắn khâu lại, đặt trong đại điện ngắm nghía mỗi ngày, hao hết tâm tư tìm kiếm tiên pháp, cùng hắn trùng sinh chỉ để tự tay giết hắn một lần.
Thật đúng là ý trên mặt chữ, chỉ để tự tay giết hắn.
Bạch y kiếm khách trầm mặc hồi lâu, hiếm khi dừng động tác trong tay, lui về phía sau, nhẹ nhàng tiếp đất.
Hắn thu lại Thất Tinh Long Uyên nằm ngang trước ngực mình, tiện tay tra kiếm vào vỏ, quay đầu bước đi.
Trước kia khi đọc , cho dù Ngu Bắc Châu có máu M biến thái, đầu óc bệnh hoạn thế nào, Tông Lạc cũng chỉ cảm thấy nam chính rất thú vị. Hiện giờ chính mình cảm thụ, không chỉ vô cùng cay mắt, còn muốn ngay lập tức thoát khỏi tinh cầu này.
Nếu là người bình thường, có lẽ Tông Lạc còn nói chuyện đạo lý, nhưng với một người điên... Thật sự không có gì để nói, nói nhiều cũng chỉ hạ thấp chỉ số thông minh của mình mà thôi.
Nói chung không thể đụng, ít nhất là không nên.
"Ơ, sư huynh sao lại đi rồi?"
Thấy Tông Lạc thu kiếm, Ngu Bắc Châu không khỏi ngây người.
Vừa rồi cùng lắm chỉ mới khởi động, ngay cả chút máu cũng không thấy, căn bản chưa đánh được gì.
Ngu Bắc Châu trước khi sống lại nhàm chán đã lâu, khó khăn lắm mới tìm lại được khoái cảm chém giết, đột nhiên kêu dừng giữa chừng, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Sư huynh, đánh với ta một trận nữa thôi."
Y còn muốn đánh tiếp với Tông Lạc, nhưng Tông Lạc đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, mặc cho y trêu chọc thế nào, hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng mà, chọc cho sư huynh tức giận là nghề của Ngu Bắc Châu.
Y trước giờ hay xem náo nhiệt không chê chuyện phiền, hồng y khoa trương đeo theo lải nhải, chọc từ kiếp trước cho đến kiếp này, chỉ mong Tông Lạc nổi quạu.
Thật sự không có cách nào khác, Ngu Bắc Châu đành phải ra đòn sát thủ.
"Chẳng lẽ sư huynh không muốn biết chân tướng về cái chết của mình ở kiếp trước sao?"
Tông Lạc nãy giờ làm như không nghe thấy, dọc đường đi khuôn mặt rất lạnh lùng, nghe Ngu Bắc Châu nói vậy đột nhiên có phản ứng.
"Nếu ta đã sống lại rồi, vậy những thứ này ta sẽ tự điều tra."
Hắn quay đầu lại, khuôn mặt vẫn ôn nhu nhã nhặn như trước, chỉ khi nhìn về phía Ngu Bắc Châu, đáy mắt đuôi mày mới hiện lên lãnh ý không xóa đi được.
"Ngu Bắc Châu, ngươi không cần phải cố ý khiêu khích ta. Nghiệp nợ kiếp trước giữa ta và ngươi, coi như chúng ta phá huề. Kiếp này ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta xóa bỏ tất cả, không mắc nợ nhau nữa."
Vừa rồi khi Ngu Bắc Chu nói trọng sinh là vì hắn, Tông Lạc cảm thấy có chút phức tạp.
Chuyện khó chịu và bất lực nhất đối với một người, hẳn là phải thừa nhận tình cảm của kẻ đối đầu không đội trời chung.
Mặc kệ Ngu Bắc Châu muốn làm lại từ đầu hay là phát bệnh, ít nhất có thể sống lại...... Tông Lạc đã rất vui mừng.
Hắn có quá nhiều điều không cam lòng và tiếc nuối trong kiếp trước.
Nếu được làm lại một lần, tự tay tìm hiểu nguyên nhân, quả thật là một chuyện tốt.
Tông Lạc tự nhận mình không phải quân tử thanh cao rộng lượng gì, nhưng dù không muốn cũng phải thừa nhận, nếu không có Ngu Bắc Châu, thì sẽ không thể có kiếp thứ ba của hắn.
Tục ngữ có câu, người cứu mạng mình giống như cha mẹ tái sinh. Tông Lạc dù có bị giết cũng không thể nhận tên đệ đệ thối như Ngu Bắc Châu làm cha, nhưng buông bỏ thù hận... Hắn nghĩ, hắn vẫn có thể làm được.
Nói cho cùng, mâu thuẫn giữa hắn và Ngu Bắc Châu chẳng qua đến từ thiết lập pháo hôi và nhân vật chính trong nguyên tác, sau đó chỉ là ân oán nhiều năm tích tụ chất chồng lên nhau, bình tĩnh xét lại, còn lâu mới đạt tới trình độ 'ta diệt cả nhà ngươi', huyết hải thâm thù thường viết trên văn học mạng.
"Ha ha ha ha ha ha ha, sư huynh, không hổ là ngươi. Người có ân với ngươi, ngay cả kẻ thù cũng có thể bắt tay hòa giải, thật đúng là một quân tử nhẹ nhàng, quang minh lỗi lạc, thanh cao rộng lượng."
Ngu Bắc Châu thình lình dừng lại, bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Nhưng mà... ngươi nói cái gì? Không có... mắc nợ lẫn nhau?"
Bọn họ đứng bên vách núi, xung quanh trống trải, vách đá cheo leo, đặc biệt hút người.
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Ngu Bắc Châu đột nhiên trở mặt rồi biến mất.
Tông Lạc hầu như chưa từng thấy qua dáng vẻ không cười của hắn.
Đôi mắt phượng luôn hếch lên cũng lạnh xuống, đuôi mắt đỏ sậm, lộ ra vẻ tàn nhẫn khó giải thích, bên trong ẩn chứa vô số cảm xúc phức tạp mà Tông Lạc không tài nào hiểu nổi.
"Sư huynh, ngươi không hiểu."
Ngu Bắc Châu gằn từng chữ: "Chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể không nợ nhau."
"Ngu Bắc Châu, ngươi lại bị bệnh gì vậy?!"
Ngay lập tức, lửa giận của Tông Lạc liền nổi lên.
Kiếp trước rực rỡ sắc màu, phong quang đắc ý còn chưa đủ. Kiếp này một hai phải lôi kéo hắn cùng y sống lại, muốn làm cái gì, muốn biến hắn thành vật khống chế sao?
Hắn đã tính lùi một bước, không ngờ Ngu Bắc Châu lại âm trì như vậy.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa, rút kiếm vung lên.
Lần này kiếm phong của Tông Lạc tràn đầy tức giận, chiêu thức trí mạng, không hề lưu tình.
Ánh mắt Ngu Bắc Châu cuối cùng cũng sáng lên.
Kể từ khi Tông Lạc chết đi ở kiếp trước, y không chỉ trở thành thiên hạ chí tôn, mà ngay cả võ công cũng không ai sánh kịp, chưa bao giờ y được sảng khoái vui vẻ giao đấu như vậy.
"Chính là thế, Cẩn Du, chúng ta phải chém giết thế này mới hoàn chỉnh."
Y thân mật nỉ non, giống như những lời yêu đương mập mờ.
Chỉ với một kiếm chiêu, cổ tay của Ngu Bắc Châu đã xuất hiện một vết thương nhỏ.
Thấy máu, y càng hưng phấn, khuôn mặt tuyệt mỹ giống như hoa đào thấp thoáng.
Trọng kiếm Thái A lóe lên ánh kiếm đỏ tươi trong không trung, hung hăng đụng vào Thất Tinh Long Uyên.
Bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Một bên lành lạnh, bên kia nóng bỏng.
Hôm qua, Tông Lạc mới đánh một trận cùng Ngu Bắc Châu ở Đại vu từ.
Trên cần cổ thon dài của bạch y kiếm khách vẫn đọng lại vết máu chưa lành, tôn lên màu da tái nhợt, dưới ánh mặt lạnh lùng lộ ra chút kinh ngạc.
Không biết vì sao, Ngu Bắc Châu thưởng thức cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng thích mắt.
Sau khi trùng sinh, Ngu Bắc Châu sống rất buông thả.
Kiếp trước lúc này, y vẫn còn giả nai, không có càn rỡ như vậy.
Sắc mặt Tông Lạc càng lúc càng lạnh, thừa dịp Ngu Bắc Châu thất thần, hắn mượn lực rút roi ngựa ra, hung hăng quất tới.
Lần này hắn không có lưu tình như lúc ở Lan Đình thủy tạ, quất thẳng vào cổ Ngu Bắc Châu, để lại một vết máu y hệt vết trên người hắn.
"Sư huynh cũng quá ghi thù." Y nửa thật nửa giả cảm khái.
"Ta không chỉ ghi thù, còn muốn diệt trừ tai hoạ là ngươi." Tông Lạc cười lạnh.
Hắn run run tay, lập tức thu hồi roi: "Ta sẽ không từ bỏ tranh đoạt với ngươi những gì ta nên có, về phần ngươi muốn tự tay giết ta, vậy ngươi có thể thử."
......
Tông Lạc xoa xoa đầu mình, bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại.
Đây là một gian nhã thất rất quen thuộc, trong lư hương toả ra trầm hương an thần.
Cách đó không xa bên ngoài cửa sổ, phản chiếu từng khóm trúc cao thẳng tắp, trăng sáng treo cao, hình như đã nửa đêm.
Trên người hắn còn âm ỉ đau, nhưng phần lớn đã được băng bó cẩn thận.
Sau khi tỉnh táo, Tông Lạc biết rõ những gì mình vừa trãi qua không phải là mơ.
Trước đó không lâu, hắn và Ngu Bắc Châu thực sự đã đánh nhau kịch liệt ở bãi săn, sau đó hai người lăn lộn rơi xuống vách núi.
Bây giờ nghĩ lại, Tông Lạc vẫn còn cảm thấy phẫn nộ.
Ngu Bắc Châu quả thực chọc giận hắn hoàn toàn.
Nếu không phải y khiêu khích, Tông Lạc cũng không đánh tới mất trí như vậy.
Trên vách núi, bạch y hoàng tử lạnh lùng thu hồi kiếm.
Hắn đột nhiên túm lấy vạt áo của Ngu Bắc Châu, mà người kia cũng nhìn sang, mỉm cười dịu dàng.
Ngu Bắc Châu bị túm lấy vạt áo có chút ngạc nhiên, nụ cười càng nồng đậm.
Ỷ vào Tông Lạc nắm chặt vạt áo mình, khi tiến gần, y bỗng nhiên cúi đầu qua say mê ngửi.
"Máu của sư huynh thơm quá."
Thật sự rất thơm, dường như còn trộn lẫn với hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người kiếm khách, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Hơi thở sống động như thế, khí lạnh trong quan tài băng kiếp trước vô luận thế nào cũng không sánh được.
Khổ sở tìm kiếm suốt mười năm, ai ngờ chỗ trống còn thiếu lại được mùi máu thơm của hắn lấp đầy.
Sợi dây căng thẳng trong đầu Tông Lạc cuối cùng cũng đứt đoạn.
"Nếu ngươi cứ muốn dây dưa với ta như vậy...... Tốt thôi, cùng nhau chết đi."
Hắn thề, đây là chuyện điên rồ và táo bạo nhất hắn từng làm trong ba đời qua.
Thế nhưng Tông Lạc không hề hối hận, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Ngu Bắc Châu rõ ràng hoảng hốt.
Tích tắc sau, bọn họ cùng nhau rơi xuống vách núi.
—----
Chú thích:
*Long Ngạo Thiên: là một từ thông dụng trên mạng. Nó được sử dụng để châm biếm các nhân vật trong một số tiểu thuyết, truyện tranh hoặc hoạt hình, những người rất mạnh mẽ khi lên sàn, làm những việc không có lẽ thường và có thể dễ dàng giết chết những kẻ thù hùng mạnh mà không cần suy nghĩ.
*Kinh thế hãi tục: Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động.