Người ở trên giường qua một trận kịch liệt đã chìm vào giấc ngủ, nhưng bộ dạng vẫn thập phần diễm lệ. Lau người cho Giản Vy xong xuôi, Dịch Thiên liền lên giường ôm thân thể nhỏ bé vào lồng ngực nhưng vẫn chưa ngủ luôn. Anh thông qua ánh sáng nhẹ từ chiếc đèn ngủ ngắm nhìn ngũ quan an tĩnh của cô lúc ngủ. Trông thật đáng yêu.
Dịch Thiên lại chợt nghĩ đến dáng vẻ quật cường, mạnh mẽ của cô lúc bọn họ mới gặp nhau, so với dáng vẻ hiện tại đúng thật là không bằng. Nhưng không hiểu sao anh lại thuận mắt với tất cả dáng vẻ của cô từ quật cường, mạnh mẽ chống lại những tai ương trong cuộc sống đến tỉ mỉ, tập trung trong công việc học tập và cả an tĩnh, mềm mại như lúc này, thậm chí là yêu thích.
Trước đây, anh chưa từng đối với ai lại cuồng nhiệt, mất kiểm soát như vậy, vả lại đều là bọn họ đối với anh mà chủ động. Bản thân cũng chưa từng vì ai mà để tâm như đối với Giản Vy. Khi nghe chuyện cô bị thứ thuốc kia làm ảnh hưởng, Dịch Thiên liền tự mình chủ động tìm biện pháp khác hạn chế ảnh hưởng sức khỏe của cô. Càng nghĩ càng rối, lúc này anh càng siết chặt vòng ôm với người bên cạnh thầm thì vài chữ:"Có lẽ em có chút đặc biệt.". Sau đó tiến vào giấc ngủ.
Đến tận giữa trưa hôm sau người ở trên giường mới thức dậy do anh nắng chói chang chiếu vào căn phòng, Giản Vy còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng mạnh nên đã đưa tay lên che lấy mặt, không để ý đến thân thể đang hớ hênh dưới lớp chăn mềm, mép chăn đã trượt xuống để lộ ra một phần đôi gò bồng đào quyển rũ, bỗng từ bên cạnh phát ra âm thanh trầm thấp, dụ hoặc quen thuộc:
"Em có phải hay không là đang muốn quyến rũ tôi?"
Lúc này cô mới giật mình quay qua nơi phát ra tiếng nói, hình ảnh Dịch Thiên với nửa thân trên rắn chắc màu đồng để lộ ra, khuôn mặt rạng ngời vì một đêm được thỏa mãn đang nghiêng qua nhìn cô. Giản Vy phát giác ra vội kéo chăn chùm kín đầu, nhưng bị anh ngăn lại.
-"Chúng ta đâu phải lần đầu, sao em kinh hãi như vậy?" Anh nở một nụ cười trầm thấp khiến cô càng thêm rùng mình, cố chấp kéo chăn chùm đầu.
-" Thôi không đùa em nữa, chúng ta sửa soạn rồi đi ăn trưa. Đợi một chút em mà ngất như đêm qua thì tôi biết làm thế nào." Anh nói cô đi vệ sinh cá nhân còn không quên nhắc lại cảnh tượng xấu hổ hồi đêm khiến mặt cô càng bừng bừng như phát sốt.
Đợi đến tận khi tiếng cửa phòng đóng lại cô mới dám mở chăn ra quan sát, sau đó xuống giường đi đến phòng tắm.
Hôm nay ngày nghỉ, sau khi ăn cơm, bọn họ lại tiếp tục trở về thư phòng ai làm việc nấy. Mỗi khi Giản Vy gặp vấn đề trong bài tập, anh đều như người thầy của cô mà giảng giải chi tiết. Chính bởi sự ôn nhu, ân cần, quan tâm này của anh khiến cô dần dần từ sợ hãi né tránh thành u mê trong men tình khó lòng mà thoát.
Buổi chiều, Dịch Thiên có việc ra ngoài gặp khách hàng, Giản Vy ở nhà vì chẳng có ai nói chuyện nên chỉ có thể đi loanh quanh biệt thự, ra vườn ngắm hoa.
Giản Vy vẫn là cảm thấy quá nhàm chán liền vào bếp nấu một vài món ăn mang hương vị của mẹ, vì từ lúc bà bị bệnh cô cũng chưa có cơ hội ăn lại nên hôm nay tự mình tìm lại dư vị của mẹ, cũng có thể nấu cơm để trả ơn anh về chuyện Dịch Thiên dạy học, còn chuẩn bị cả bàn học giả sách cho cô nữa.
Hôm nay cô nói với mọi người trong bếp sẽ mượn căn bếp và chuẩn bị bữa tối nên lúc này chỉ có một mình vừa ngân nga theo một giai điệu nào đó vừa say sưa nấu nướng. Không để ý đến có người đứng dựa ở vách ngăn thu hết những hành động này vào mắt mà từ từ thưởng thức.
Hôm nay chỉ ra ngoài bàn công việc, cũng không có ăn cơm ở ngoài nên giờ chuẩn bị cơm tối Dịch Thiên đã có mặt ở nhà. Vừa hay lại có thể ngắm nhìn cô trong tình cảnh này, vừa vô tri, vừa tích cực, yêu đời, cũng rất uyển chuyển, thuần thục với từng dụng cụ trong bếp. Dáng vẻ này của Giản Vy lại làm cho anh nhớ đến mẹ khi anh còn nhỏ đi học về sẽ bắt gặp mẹ đang cặm cụi nấu ăn, làm việc nhà chỉ tiếc là sau này không còn nữa.
-"A."
Giản Vy đang nêm nếm giá vị cho món canh thì bị một vòng tay choàng lấy từ phía sau khiến cô hốt hoảng, suýt thì làm bỏng bản thân.
"Em có sao không, tôi xin lỗi." Như biết bản thân đã làm cô giật mình anh liền xem xét người trong lòng có bị thương không.
-"À, tôi không sao, chỉ là đột nhiên bị ôm nên tôi sợ."
-"Ừm, em lại xưng hô sai rồi, có muốn tôi phạt không?" Anh dở trò lưu manh dọa cô.
-"Em, em quên."
-" Được rồi, ngoan lắm. Sao hôm nay tự vào bếp vậy, mọi người đâu."
-"Hôm nay em mượn bếp của các chị để nấu một bữa cơm bình dân trả công anh, mong anh không chê." Giản Vy vội giải thích cho anh hiểu.