"Nhóc con, biết điều thì giao hết đồ có giá trị trên người ra đây." Bọn côn đồ hò hét, "Nếu không, hôm nay sẽ cho mày nếm thử sự lợi hại của mấy anh em bọn tao."
Một tên côn đồ cười đểu: "Anh Đại Đầu, em nghe nói Địch lão đại sống trong trang viên không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông, thằng nhóc này đẹp trai như vậy, đưa nó cho Địch lão đại, chắc chắn ông ta sẽ rất vui. Đó chính là tu sĩ ngũ phẩm đấy, nếu có thể lấy lòng ông ta, sau này chúng ta sẽ phát đạt."
Tên côn đồ được gọi là Đại Đầu ánh mắt sáng lên: "Nhóc con, mày cũng nghe thấy rồi chứ? Đây là cơ hội tốt của mày, nếu hầu hạ Địch lão đại tốt, công pháp, đan dược gì cũng có thể hưởng thụ không hết."
Chúng tưởng rằng thiếu niên chỉ là một tu sĩ tự do không có chỗ dựa, cho rằng cậu nhất định sẽ không từ chối. Ai ngờ cậu lạnh lùng nói: "Nếu các người thích làm trai bao thì tự đi mà làm, đừng có làm tôi thấy ghê tởm."
"Không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt! Bắt nó lại cho tao!" Đại Đầu tức giận, vung tay lên, đám côn đồ phía sau đều xông lên.
Thiếu niên khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn chúng: "Không tự lượng sức."
Một lát sau, thiếu niên bước ra từ con đường nhỏ hẻo lánh, còn những tên côn đồ đều nằm la liệt trên mặt đất, toàn thân bầm tím, từng tên đều bị đánh thành đầu heo.
Thiếu niên vỗ tay, tự nói với mình: "Đến lúc làm việc chính rồi."
Cậu tìm một nơi yên tĩnh, lấy ra một tấm thảm từ trong ba lô trải xuống, sau đó lấy ra vài chiếc bình ngọc, lại lấy giấy bút, viết ba chữ "Bán đan dược", rồi ung dung ngồi xuống đất, bắt đầu ngồi thiền.
Đan dược được coi là vật phẩm quý giá, thông thường chỉ có những loại đan dược không có phẩm cấp mới được bày bán trên sạp hàng, còn những loại đan dược thực sự tốt đều được đưa vào trang viên để đấu giá.Có một tu sĩ tò mò tiến lên hỏi giá, thiếu niên nói: "Đây đều là Kết Tục Đan, bán theo viên, một viên ba mươi vạn."
Tu sĩ đó chỉ là một tu sĩ tự do, thông thường tu sĩ tự do không có nhiều tiền, nghe thấy con số này, lập tức giật mình.
"Cậu cướp tiền à." Tu sĩ đó tức giận mắng, "Hơn nữa, cậu khoác lác cũng phải có căn cứ chứ, ai mà không biết, Kết Tục Đan không có phẩm cấp cũng chỉ bán năm vạn một viên trên thị trường, còn Kết Tục Đan thượng phẩm cũng chỉ mười vạn. Hơn nữa chỉ có buổi đấu giá trong trang viên mới có thể mua được, thứ đồ bỏ đi của cậu mà đòi ba mươi vạn? Chẳng lẽ đây là đan dược cực phẩm?"
"Anh nói đúng đấy." Thiếu niên nói, "Đây chính là đan dược cực phẩm."
"Cái gì?" Mọi người nghe thấy, đều cho rằng thiếu niên này đang khoác lác, lập tức cười ha hả: "Nhóc con, lông còn chưa mọc đủ, đã muốn lừa ông nội mày à?"
Thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Mua thì mua, không mua thì cút, anh ở đây nói này nói nọ, là cố tình đến phá đám tôi à?"
Cơn giận của người đó hoàn toàn bị cậu khơi dậy, tức giận nói: "Một tên tu sĩ nhất phẩm bé nhỏ như mày, vậy mà dám lên mặt với tao, tao liều mạng với mày!"
Thiếu niên khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hai người bên cạnh ngăn người đó lại: "Anh điên rồi à? Đây là Chợ Quỷ, anh muốn bị đội an ninh ném ra ngoài à?"
Trong Chợ Quỷ, nghiêm cấm đánh nhau.
Thiếu niên thậm chí không thèm nhìn bọn họ thêm một cái, tiếp tục ngồi xuống thiền, những người bên cạnh đều nghĩ, thiếu niên này tuy chăm chỉ, nhưng đáng tiếc thiên phú quá kém, chắc chắn sẽ không có tiền đồ gì lớn.
"Tôi có thể xem đan dược này không?" Đột nhiên một giọng nữ vang lên, êm tai dễ nghe, mọi người nhìn lại, đó là một mỹ nhân có dung mạo xinh đẹp, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, giữa đôi lông mày lá liễu xinh đẹp ẩn chứa một chút lo lắng và sốt ruột.
Thiếu niên nói: "Được, tự xem đi."
Thiếu nữ xinh đẹp cầm lấy một bình, đổ ra một viên trên lòng bàn tay, một mùi thuốc nồng nặc lan tỏa.
Viên đan dược này tròn trịa đầy đặn, giống như một viên ngọc trai, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong viên đan dược có từng lớp từng lớp vân như vân gỗ.
Đây chính là đan văn, chỉ có đan dược thượng phẩm mới có đan văn!
Mà viên đan dược này, lại còn tỏa ra một lớp ánh sáng trắng nhạt, đây là đan quang chỉ có ở đan dược cực phẩm.
"Đây quả nhiên là Kết Tục Đan cực phẩm!" Thiếu nữ mừng rỡ, "Tôi muốn mua bình đan dược này, một viên ba mươi vạn, tổng cộng mười viên, là ba triệu, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu ngay."
Cô vừa nói xong, những người xung quanh đều vây lại xem náo nhiệt, thiếu niên nói: "Chờ chút."
Thiếu nữ sốt ruột: "Sao vậy? Cậu không bán nữa à?"
"Bán thì chắc chắn là phải bán, nhưng mà, cô mua về cũng không có tác dụng lớn." Thiếu niên nói, "Người nhà cô bị nội thương rất nặng, đã tổn thương đến ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch, chỉ dựa vào Kết Tục Đan, căn bản không thể chữa khỏi vết thương của người đó."
Thiếu nữ xinh đẹp ngay lập tức cảnh giác: "Cậu là ai? Sao cậu biết trong nhà tôi có người bị thương nặng?"
Thiếu niên nói: "Trên người cô có mùi thảo dược, trong đó có các loại thuốc như Lạc Mê Thảo, Hắc Hoả Hoa, đều là thuốc trị thương nội tạng."
Thiếu nữ xinh đẹp ngạc nhiên: "Chỉ bằng mùi thuốc trên người tôi, cậu có thể nhận ra những thứ này? Vậy thì y thuật của cậu nhất định rất cao minh?"
Thiếu niên bình thản trả lời: "Biết một chút thôi."
Thiếu nữ xinh đẹp vội vàng hỏi: "Vậy cậu có thuốc trị thương nội tạng không? Bao nhiêu tiền cũng được, miễn là hiệu quả tốt."
Thiếu niên suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc đưa cho cô: "Đây là Tiểu Hoàn Đan, thích hợp nhất để trị thương nội tạng."
"Tiểu, Tiểu Hoàn Đan?" Thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn kinh ngạc, Tiểu Hoàn Đan cô chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy. Nghe nói một năm trước, trưởng lão Thái Thượng phái Toàn Chân chuyên về đan dược đã luyện ra một viên Tiểu Hoàn Đan, còn gây ra một cuộc chấn động, tin tức truyền ra, tất cả các đại môn phái và gia tộc đều phái người đến cầu đan.
Những người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Có người nhỏ giọng bàn tán: "Đừng nói là kẻ lừa đảo chứ? Đó là Tiểu Hoàn Đan đấy, cho dù có, cũng không thể tùy tiện lấy ra như vậy."
"Cũng chưa biết chừng, xem tiếp đã."
Thiếu nữ xinh đẹp nhận lấy Tiểu Hoàn Đan, mở ra xem, hai mắt lập tức sáng lên, mùi thuốc nồng nàn như vậy, còn có đan văn cùng đan quang, lại là đan dược cực phẩm?
Cô lập tức bối rối, há miệng run rẩy hỏi: "Chàng trai nhỏ, lọ Tiểu Hoàn Đan này, cậu định bán bao nhiêu tiền?"
Thiếu niên: "Tiểu Hoàn Đan không đổi tiền, chỉ đổi vật, nếu cô có thứ tôi cần, tôi sẽ bán."
Thiếu nữ xinh đẹp suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi LV ra một chiếc hộp ngọc, trong hộp ngọc là một cây nấm linh chi: "Đây là nấm linh chi viền vàng 600 năm tuổi, cậu đổi không?"
Cái gì? Nấm linh chi 600 năm tuổi? Còn là viền vàng?
Đây là bảo vật hiếm có, nếu đem ra ngoài có thể khiến một đám đại gia tranh giành. Cô gái này lại dám tùy tiện lấy ra.
"Được, đổi hai viên." Thiếu niên dứt khoát nói.
Thiếu nữ do dự một chút: "Ba viên được không?"
Thiếu niên nhìn cô một lúc, rồi đồng ý: "Xem như nể mặt cô, ba viên thì ba viên, viên còn lại coi như quà gặp mặt."
Mặt thiếu nữ đỏ bừng, lời này của cậu là có ý với cô sao? Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu, cũng không giống.
Một viên Tiểu Hoàn Đan cực phẩm nói tặng là tặng, thật là đại gia. Edit: FB Frenalis
Trong lòng thiếu nữ thầm thở dài, vốn tưởng rằng mình đã đủ giàu có, không ngờ thiếu niên này còn giàu có hơn cả mình.
Cô bắt đầu quan sát thiếu niên một cách nghiêm túc, cậu rất đẹp trai, chỉ là tu vi hơi thấp một chút.
Thiếu nữ nhíu mày, người không tội lỗi nhưng mang ngọc bội thì có tội, cậu mang ra nhiều thứ tốt trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ bị người khác để ý, không bằng mang cậu về nhà, có ông nội ở đó, không ai dám động đến cậu.
Cô đang định mở miệng mời thiếu niên, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn: "Chính là hắn!"
Mọi người tách ra một con đường. Một tên côn đồ mặt mũi bầm dập dẫn theo người của đội an ninh đi tới.
Tên côn đồ đó chính là tên Đại Đầu trước đó, hắn chỉ vào thiếu niên nói: "Đội trưởng Hình, chính là hắn, chúng tôi thấy hắn lần đầu đến đây, tốt bụng muốn giúp hắn chỉ đường. Không ngờ hắn không phân biệt phải trái đã đánh chúng tôi một trận, đội trưởng Hình, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng tôi."
Đội trưởng Hình nhìn lên quầy hàng, toàn là đan dược, hai mắt lập tức sáng lên: "Trong Chợ Quỷ cấm ẩu đả đánh nhau, mang người đi, những thứ này cũng tịch thu luôn."
Tên Đại Đầu và những người khác đã hoành hành ở Chợ Quỷ lâu như vậy, rất nhiều người đều biết hắn, trong lòng không khỏi thở dài, đáng tiếc, thiếu niên này e rằng lành ít dữ nhiều.
Các thành viên đội an ninh xông lên định ra tay với thiếu niên, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ: "Dừng tay!"
Đội trưởng Hình nhíu mày, trong Chợ Quỷ chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn quay đầu lại, đang định nổi giận thì nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi người xuống, thay bằng nụ cười nịnh nọt: "Cô Thượng Quan. Hóa ra là cô."
Thượng Quan Tịnh Nhi không để ý đến thái độ nịnh nọt của hắn, lạnh nhạt nói: "Chàng trai nhỏ này là khách quý của Thượng Quan gia chúng tôi, các người muốn làm gì?"
Đội trưởng Hình sửng sốt, cười nói: "Hóa ra cậu ta là khách quý của cô Thượng Quan, vậy thật là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm."
Thượng Quan Tịnh Nhi hừ lạnh một tiếng: "Vậy anh còn không mau cút!"
"Vâng, vâng, tôi cút ngay." Đội trưởng Hình vung tay, "Thu đội!"
Đội an ninh đi còn nhanh hơn lúc đến, khóe miệng tên Đại Đầu co giật hai cái, cũng xám xịt muốn đi, Thượng Quan Tịnh Nhi theo bản năng muốn ngăn hắn lại, để thiếu niên hả giận.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng quát lớn: "Nghe nói ở đây có Tiểu Hoàn Đan?"
Sắc mặt Thượng Quan Tịnh Nhi thay đổi, tiến lên chắn trước mặt thiếu niên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông cao hai mét đi tới, tốc độ cực nhanh giống như tia sáng.
Người đó có râu quai nón, ánh mắt sắc bén, quét qua người thiếu niên, cuối cùng dừng lại trên người Thượng Quan Tịnh Nhi.
Thượng Quan Tịnh Nhi chào: "Trâu tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Hóa ra là cô gái nhỏ của Thượng Quan gia." Người đàn ông râu quai nón nói, "Cô tốt nhất nên tránh ra, kẻo tôi lỡ tay làm cô bị thương."
Thượng Quan Tịnh Nhi trầm giọng nói: "Đây là khách quý của Thượng Quan gia chúng tôi, Thượng Quan gia chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu ấy."
Sắc mặt Trâu tiên sinh trầm xuống: "Thượng Quan gia các người là định đối đầu với Trâu gia chúng tôi?"
Thượng Quan Tịnh Nhi ngẩng cằm lên: "Lời này sai rồi, Trâu tiên sinh, ông rõ ràng biết thiếu niên này là khách quý của Thượng Quan gia chúng tôi, còn muốn ra tay với cậu ấy, là ông muốn đối đầu với Thượng Quan gia chúng tôi."
Trâu tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Nhóc con, đừng quên, hiện tại Thượng Quan gia đã không còn như xưa, cô tốt nhất đừng gây thêm kẻ thù cho gia tộc."
Thượng Quan Tịnh Nhi cao giọng gọi: "Chú Lưu."
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã xuất hiện bên cạnh thiếu nữ, đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người rất gầy nhưng đôi mắt sắc bén vô cùng, bị ông ta nhìn chằm chằm một cái, sẽ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đây là một cao thủ lục phẩm.Trâu tiên sinh chỉ là ngũ phẩm cao cấp, hắn hơi nheo mắt lại: "Nếu đã như vậy, Thượng Quan gia các người mang người đi đi, nhưng tôi phải nhắc nhở các người, thiếu niên này mang theo nhiều đan dược như vậy, những người muốn có hắn, e rằng không chỉ có mình tôi, Thượng Quan gia các người có bảo vệ nổi không?"
"Điều này không cần ông phải lo lắng." Thượng Quan Tịnh Nhi lạnh lùng nói.
Trâu tiên sinh hừ lạnh xoay người rời đi, Thượng Quan Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Chàng trai nhỏ, xem ra cậu chỉ có thể đi theo tôi về nhà rồi, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."
Thiếu niên vẫn bình thản, không hề nao núng, thuận theo mà nói: "Vậy thì làm phiền chị rồi."
Mặt Thượng Quan Tịnh Nhi lại đỏ lên. Cô đúng là lớn hơn thiếu niên hai tuổi, nhưng nghe cậu gọi mình là chị, cô cảm thấy tâm động, cơ thể mềm nhũn đi một nửa.
Cô khẽ vỗ vào mặt mình, thầm nói: "Thượng Quan Tịnh Nhi, hôm nay mình làm sao vậy, hết lần này đến lần khác vì thiếu niên này mà thất thố."
"Đúng rồi." Cô nghiêng đầu hỏi, "Chàng trai nhỏ, cậu tên là gì?"
Thiếu niên nói: "Tôi tên là Chu Minh Hi."
"Vậy tôi sẽ gọi cậu là Minh Hi." Cô nói.
"Được." Thiếu niên khẽ mỉm cười với cô, thiếu nữ lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, có chút choáng váng, trời ạ, cô lại bị nụ cười của một thiếu niên làm cho hoa mắt.
Cô lập tức vận chuyển linh khí trong cơ thể, giữ vững tinh thần, dẫn Chu Minh Hi đi đến trang viên.
Trong trang viên có một tòa nhà lớn, đó là nơi tổ chức đấu giá, xung quanh có rất nhiều biệt thự nhỏ, những người có thân phận cao quý sẽ ở trong những biệt thự nhỏ này.
Dựa vào vị trí của biệt thự, có thể thấy được mức độ tôn quý của người đó, gần hội trường đấu giá nhất, đương nhiên là thân phận tôn quý nhất.
Cô dẫn Chu Minh Hi vào một biệt thự, vị trí của biệt thự này nằm ở nhóm thứ hai, năm ngoái nhà bọn họ còn ở nhóm đầu tiên, chỉ tiếc, từ khi ông nội bị thương, địa vị của gia tộc bọn họ bắt đầu giảm xuống, nếu vết thương của ông nội không chữa khỏi, e rằng năm sau bọn họ sẽ phải xuống nhóm thứ ba.
Khẽ thở dài một tiếng, dẫn người vào cửa, trong phòng ngủ rộng rãi, không khí thoang thoảng mùi thuốc, trên giường có một thân hình gầy gò đang nằm.
"Ông nội." Thượng Quan Tịnh Nhi tiến lên thưa, "Con đã tìm được Tiểu Hoàn Đan cho ông, ông sẽ sớm khỏi thôi."
Ông cụ nằm trên giường sáng mắt lên: "Con tìm được Tiểu Hoàn Đan?"
Thượng Quan Tịnh Nhi đưa đan dược cho ông nội xem, hai mắt ông cụ sáng lên, kích động nói: "Là đan dược cực phẩm, Tịnh Nhi, con lấy từ đâu ra vậy?"
"Ông nội, ông đừng để ý chuyện đó, hãy uống thuốc trước đã." Thượng Quan Tịnh Nhi nói.
"Được, được." Ông cụ nhận lấy Tiểu Hoàn Đan đang định uống, thì nghe thấy một giọng nam vang lên: "Chờ chút."
Thượng Quan Tịnh Nhi nhìn thiếu niên một cách kỳ lạ, ông cụ cũng đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Vị này là?"
"Ông nội, viên Tiểu Hoàn Đan này là mua từ cậu ấy."
Ánh mắt ông cụ có thêm vài phần dò xét, Chu Minh Hi bước tới: "Thượng Quan gia chủ, ông không thể uống viên Tiểu Hoàn Đan này."
"Tại sao?" Thượng Quan Tịnh Nhi hỏi.
Chu Minh Hi giải thích: "Vết thương của ông không phải là nội thương bình thường, Tiểu Hoàn Đan cũng không chữa được. Phải điều trị đúng bệnh mới được."
Thượng Quan gia chủ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ chàng trai trẻ này còn biết chữa bệnh?"
Chu Minh Hi khẽ mỉm cười: "Biết một chút."
"Vậy cậu nói xem, tôi bị thương như thế nào?"
Chu Minh Hi bắt mạch cho ông cụ, rồi nói: "Bảy tháng trước, ông đã ăn một thứ gì đó phải không?"
Thượng Quan gia chủ cả người chấn động, Chu Minh Hi tiếp tục nói: "Thứ đó là thứ tốt, đáng tiếc không phải là thứ Thượng Quan gia chủ có thể ăn, ông cố gắng ăn vào, đương nhiên sẽ gây hại cho cơ thể. May mà ông có tu vi thất phẩm, nếu đổi lại là người có phẩm cấp thấp hơn, e rằng đã nổ tan xác mà chết rồi."
Thượng Quan gia chủ hít sâu một hơi: "Thần y cứu tôi!"
Chu Minh Hi xua tay: "Đã đến đây thì tôi sẵn lòng cứu ông, chỉ có điều tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Thượng Quan Tịnh Nhi vội vàng nói, "Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý."
Chu Minh Hi nói: "Tôi muốn thứ mà Thượng Quan gia chủ đã ăn vào."
Thượng Quan gia chủ sững sờ: "Đã ăn vào rồi, sớm đã tiêu hóa hết, tôi cũng không có cái khác, chuyện này..."
Chu Minh Hi nói: "Thứ đó chưa tiêu hóa hết."