Thượng Quan gia chủ kinh ngạc không nói nên lời, Chu Minh Hi tiếp tục nói: "Chính vì chưa tiêu hóa hết, ông mới có thể sống, nếu không, lúc đó ông đã không còn ở đây nữa rồi."
Thượng Quan gia chủ cảm thấy sợ hãi, liền thở dài: "Có số mệnh thì ắt sẽ có, không có số mệnh thì đừng cưỡng cầu, lúc đó tôi chính là cưỡng cầu, mới có kiếp nạn này. Thần y, chỉ cần cậu có thể lấy ra, cứ việc lấy đi."
"Được." Chu Minh Hi đang định ra tay, bỗng có tiếng hét từ bên ngoài vọng vào: "Thượng Quan gia chủ, giao người ra đây."
Thượng Quan gia chủ nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thượng Quan Tịnh Nhi liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, Thượng Quan gia chủ tức giận nói: "Ngốc quá, bảo vật như Tiểu Hoàn Đan, sao có thể lấy ra trước mặt mọi người?"
Thượng Quan Tịnh Nhi cắn răng nói: "Minh Hi, tôi sẽ để chú Lưu hộ tống cậu và ông nội rời đi, còn tôi ra ngoài ngăn cản họ."
Dứt lời, Thượng Quan Tịnh Nhi liền xoay người đi ra ngoài, Chu Minh Hi giữ vai cô lại: "Để tôi đi."
"Không được." Thượng Quan Tịnh Nhi lo lắng, "Tôi đã xem qua, những người đến đều là cao thủ của các đại môn phái và đại gia tộc, đều là ngũ lục phẩm, nếu ông nội tôi không bị thương thì không sao, nhưng cơ thể ông nội tôi... Minh Hi, chúng tôi không thể cản được họ, hai người mau đi đi."
Chu Minh Hi nhẹ mỉm cười, một lần nữa làm cho hai mắt Thượng Quan Tịnh Nhi hoa lên, cậu nói: "Không sao, tôi sẽ giải quyết."
Nói xong, cậu sải bước ra ngoài, nhìn quanh bốn phía thấy có sáu người đến, đa số là lục phẩm, chỉ có một người là ngũ phẩm, chính là Trâu tiên sinh lúc trước.
"Anh họ, chính là nó." Trâu tiên sinh chỉ vào Chu Minh Hi nói.
Bên cạnh Trâu tiên sinh là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt hắn âm trầm quét qua Chu Minh Hi: "Nhóc con, giao hết đan dược trên người cậu ra đây, nếu không..."
Lời còn chưa dứt, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, xương ngực hoàn toàn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu lớn nằm bất động.
"Anh họ!" Trâu tiên sinh hét lớn một tiếng, rút vũ khí ra xông lên, nhưng hắn không ngờ rằng một người khác đi cùng hắn lại đột nhiên ra tay, đánh một chưởng vào lưng hắn, hắn kêu thảm thiết, máu phun ra lẫn cả nội tạng. Edit: FB Frenalis
Hắn quay đầu nhìn người đó, là người của Thạch gia, hắn không thể tin được hỏi: "Thạch Ngọc Xuân, cậu, cậu tại sao?"
Thạch Ngọc Xuân thậm chí không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Chu Minh Hi, thay bằng một khuôn mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Chu thiếu gia, hóa ra là cậu."
Chu Minh Hi liếc nhìn anh ta: "Anh là?"
Thạch Ngọc Xuân cười hề hề nói: "Tôi là người của Thạch gia."
"Ồ, hóa ra anh là người nhà của sư huynh tôi." Chu Minh Hi nói.
Mẹ của cậu - Khương Lâm đã từng nhận một đệ tử, chính là em trai của gia chủ Thạch gia, Thạch Mặc Thành. Hiện nay Thạch Mặc Thành đã trở thành nhân vật đỉnh cao của Hoa Hạ, Thạch gia cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, trở thành một trong những gia tộc hàng đầu của Hoa Hạ.
"Tôi là em họ của A Thành." Thạch Ngọc Xuân thực ra căn bản không phải là người của dòng chính, mà là một chi bên. Vì có thiên phú tốt, mới được Thạch Mặc Bách thu nhận vào dòng chính.
Chu Minh Hi cười lạnh: "Sao, anh cũng muốn đến cướp đan dược của tôi?"
"Không dám, không dám." Anh ta vội vàng xua tay, "Chu thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, lúc đầu tôi không biết là cậu. Nếu biết là cậu, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đến đâu."
Chu Minh Hi có chút mất kiên nhẫn: "Vậy anh giúp tôi giải quyết những người này đi, cái này thưởng cho anh."
Nói xong, cậu ném một lọ Tiểu Hoàn Đan cho Thạch Ngọc Xuân, Thạch Ngọc Xuân mở ra nhìn một cái, kích động đến mức toàn thân run rẩy: "Chu thiếu gia, cậu yên tâm, Thạch gia chúng tôi đối với cô Khương là trung thành tuyệt đối, cậu cứ giao cho tôi đi, Thạch gia nhất định sẽ làm đâu vào đấy cho cậu."
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Thiếu niên này là con trai của Chu Nguyên Hạo nổi tiếng và đại sư phù chú Khương Lâm?
Lúc này nhìn lại tu vi của cậu, đâu phải là nhất phẩm, rõ ràng là lục phẩm, mười lăm tuổi đã là lục phẩm, đây là nhân vật lợi hại cỡ nào, tương lai sẽ phát triển đến mức nào?
Người như vậy, bọn họ không thể đắc tội nổi.
Mấy người vội vàng buông vũ khí xuống, cười làm lành: "Hóa ra là Chu thiếu gia, chúng tôi mắt kém không nhận ra cậu, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
"Đúng vậy, đây đều là hiểu lầm." Một người đàn ông có vẻ ngoài tinh ranh tiến lại gần, "Chu thiếu gia, thật ra chúng tôi đến để mua đan dược từ cậu, cậu có bao nhiêu đan dược, Phương gia chúng tôi sẽ mua hết."
Một người khác lập tức phản ứng lại: "Còn có tôi nữa, tôi cũng đến mua đan dược. Cậu cứ việc ra giá, Lam gia chúng tôi sẽ không mặc cả."
Chu Minh Hi càng thêm mất kiên nhẫn, lấy ra vài lọ Bồi Nguyên Đan và Kết Tục Đan cực phẩm, ném cho Thạch Ngọc Xuân: "Anh giúp tôi giao dịch, tiền kiếm được chia cho anh một phần."
Thạch Ngọc Xuân kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lần này anh ta phát đạt rồi, Chu thiếu gia lại sẵn lòng giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho anh ta, chỉ cần anh ta làm tốt việc này, địa vị của anh ta trong Thạch gia chắc chắn sẽ tăng lên.
"Cậu yên tâm, cứ giao hết cho tôi." Thạch Ngọc Xuân nói. "Tôi đảm bảo sẽ làm đâu vào đấy."
Chu Minh Hi xoay người đi vào biệt thự, sắc mặt Thượng Quan Tịnh Nhi không thể tin được.
"Cậu, cậu là con trai của đại sư phù chú Khương Lâm sao?" Thượng Quan Tĩnh Nhi vẫn còn kinh ngạc hỏi, "Cha của cậu là cao thủ số một Hoa Hạ, Chu Nguyên Hạo?"
Biểu cảm của Chu Minh Hi dịu lại: "Tôi là con trai của ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội của chị."
Không biết vì sao, mặt Thượng Quan Tịnh Nhi đột nhiên đỏ bừng.
"Cảm... cảm ơn cậu..." Cô lắp bắp nói.
"Không cần cảm ơn, tôi muốn thứ trong bụng ông nội của chị, thứ đó rất quan trọng đối với tôi."
Chu Minh Hi trở lại phòng ngủ, Thượng Quan gia chủ chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy, ánh mắt nhìn cậu cũng đầy nghiêm túc.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
"Hóa ra chàng trai nhỏ là con trai của Chu tiên sinh và cô Khương, thất kính thất kính." Ông chắp tay, cúi chào.
Chu Minh Hi xua tay: "Ông không cần khách sáo, mau nằm xuống đi, tôi sẽ lấy thứ đó ra."
Gia chủ Thượng Quan vội vàng nằm xuống, hai tay Chu Minh Hi kết một pháp ấn, vỗ một chưởng vào bụng dưới của ông cụ, ông cụ kêu lên một tiếng, cả người cong lên như con tôm, toàn thân bắt đầu co giật.
Thượng Quan Tịnh Nhi giật mình: "Chu thiếu gia, ông nội tôi ông ấy..."
"Đừng lại gần." Chu Minh Hi cao giọng cảnh báo, hai tay không ngừng ấn huyệt trên người ông cụ, Thượng Quan Tịnh Nhi nhìn cậu chăm chú, bị khí chất của cậu thu hút, không thể rời mắt.
Hóa ra, đàn ông khi nghiêm túc lại đẹp trai như vậy sao?
Hai má cô đỏ ửng, lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Ông cụ đột nhiên ngồi dậy, há miệng, một tia sáng trắng từ miệng ông ấy bay ra, Chu Minh Hi mừng rỡ, nhún người nhảy lên bắt được đạo ánh sáng kia, lập tức bỏ vào túi Càn Khôn.
Ông cụ ngã thẳng người xuống, phun ra một làn sương trắng, lập tức cảm thấy sảng khoái, dường như mọi đau đớn trên người đều biến mất trong nháy mắt.
"Ông nội." Thượng Quan Tịnh Nhi chạy tới, ông cụ nắm lấy tay cô, kích động nói: "Tịnh Nhi, ông nội khỏi rồi, lại có thể sử dụng linh lực trong cơ thể, kinh mạch cũng thông rồi."
Thượng Quan Tịnh Nhi mừng đến phát khóc: "Thật tốt quá, ông nội, thật là tốt quá."
Chu Minh Hi nói: "Cơ thể của ông cụ bị tổn thương rất nhiều, tôi sẽ viết cho ông một đơn thuốc, chị hãy đi lấy thuốc. Uống ba thang là sẽ khỏi."
Thượng Quan Tịnh Nhi nhận lấy đơn thuốc, lau nước mắt trên mặt: "Chu thiếu gia, lần này thật sự là nhờ có cậu, tôi cũng không biết phải cảm ơn cậu như thế nào mới tốt."
"Không cần cảm ơn, tôi đã lấy được thứ mình muốn rồi." Cậu khẽ gật đầu với Thượng Quan Tịnh Nhi, "Tôi còn có việc, xin cáo từ."
"Chờ một chút." Thượng Quan Tịnh Nhi gọi cậu lại, có chút ngại ngùng nói, "Chu thiếu gia, tôi, tôi có thể biết, thứ mà ông nội tôi ăn vào, rốt cuộc là gì không?"
Chu Minh Hi lấy thứ đó ra giơ lên trước mặt cô, cô nhìn kỹ lại, thấy là một thứ trắng trắng, trông giống nấm hương, lại hơi giống thịt.
"Đây là gì?"
"Đây là Thái Tuế." Chu Minh Hi nói, "Thần vật trong truyền thuyết có thể khiến người ta trường sinh bất lão. Nhưng nó cũng không thần kỳ đến vậy, chỉ có thể khiến người ta tăng thêm hai ngàn năm tuổi thọ, người có tu vi dưới cửu phẩm không thể ăn."
Thượng Quan Tịnh Nhi nghe vậy, thở dài: "Vậy chẳng phải là cả Hoa Hạ không ai có thể ăn sao?"
Chu Minh Hi cười mà không nói, đôi mắt Thượng Quan Tịnh Nhi ngấn lệ, nhỏ giọng nói: "Tôi... còn có thể gặp lại cậu không?"
Chu Minh Hi sững sờ một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt: "Sẽ."
Sắc mặt Thượng Quan Tịnh Nhi vui mừng, ngẩng đầu lên thì Chu Minh Hi đã biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Sự xuất hiện của Chu Minh Hi đã khuấy động một hồ nước xuân, khiến cho đại tiểu thư Thượng Quan gia vốn lạnh lùng, trong sâu thẳm nội tâm dâng lên một làn sóng gợn nhẹ.
*****
Mà lúc này, Chu Minh Hi đã trở về căn biệt thự nhỏ ở Sơn thành, ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, trên mặt mình đang mang một nụ cười khẽ.
"Này, nhóc con."
Chu Minh Hi quay đầu lại, cười nói: "Phi Phàm."
"Lấy được thứ đó chưa?" Mạc Phi Phàm cẩn thận nâng chiếc đĩa ngọc, bên trong đựng đầy nước, ở giữa có một hạt giống.
"Lấy được rồi." Chu Minh Hi lấy Thái Tuế ra, Mạc Phi Phàm mừng rỡ, mang nó đi xay thành bột, Chu Minh Hi hỏi: "Cha mẹ đâu?"
"Mẹ con đang ở dưới tầng hầm luyện đan, cha con lại đi so tài với Tư Không Thiếu Trạch rồi."
Chu Minh Hi bất đắc dĩ: "Hai người họ định đánh bao nhiêu lần mới chịu dừng?"
"Đánh đến khi phân thắng bại mới thôi." Mạc Phi Phàm nói, "Được rồi, đừng quan tâm đến họ nữa, nhanh lên, rắc bột này vào đi."
Chu Minh Hi cẩn thận rắc bột Thái Tuế lên mặt nước, trong nháy mắt, chiếc đĩa ngọc lại sôi lên.
"Sao lại thế này?" Chu Minh Hi kinh hãi hét lớn.
Mạc Phi Phàm cũng sợ hết hồn: "Sao chú biết được? Nhanh, nhanh đổ nước ra."
Hai người đang định đổ nước, đột nhiên, một thứ màu xanh ngọc từ trong nước chui ra.
Hai người lập tức sững sờ. Nước sôi dần dần yên tĩnh lại, trên mặt nước trong veo mọc lên một mầm non màu xanh ngọc bích.
Hai người sững sờ vài giây, sau đó cùng reo lên: "Nảy mầm rồi! Hạt giống của cây Sinh Mệnh cuối cùng cũng nảy mầm rồi!"
"Nhanh lên, mang nó cho Khương Lâm xem." Mạc Phi Phàm phấn khích hét lên.
Chu Minh Hi bưng chiếc đĩa ngọc bích vui vẻ đi xuống tầng hầm, không ai trong số họ nhận ra rằng có một cơn gió thổi qua cửa sổ, mang theo tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của một cô bé.