Editor: Frenalis
Chợ Quỷ hàng năm là một sự kiện lớn trong giới tu luyện của Hoa Hạ.
Kể từ mười lăm năm trước, khi linh khí trên nhân gian dồi dào, số lượng người tu luyện ngày càng tăng và họ cũng ngày càng mạnh hơn. Các loại thiên tài địa bảo cũng xuất hiện nhiều hơn. Sau khi có được bảo vật, nếu không cần dùng đến, người tu luyện sẽ mang chúng đến Chợ Quỷ để trao đổi, khiến Chợ Quỷ ngày càng phồn thịnh.
Một thiếu niên mặc bộ đồ thể thao Adidas bước qua màn sương mù, xuất hiện trước cổng núi.
Trước đây vào Chợ Quỷ là miễn phí, nhưng khi số lượng người tham gia tăng lên, ban tổ chức bắt đầu thu phí, mỗi người năm vạn nhân dân tệ. Chỉ riêng việc thu vé vào cửa mỗi năm cũng đủ để họ kiếm được bộn tiền.
Lúc này, trước cổng núi có một chiếc bàn dài, vài nhân viên trông có vẻ là người quen ngồi sau bàn thu tiền, trước bàn xếp hàng dài dằng dặc.
Đây đều là những tu sĩ tự do, còn những đệ tử của các gia tộc và môn phái lớn thì được đóng tiền tập thể, đương nhiên được đối xử tốt hơn.
Thiếu niên rất tuấn tú, tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại có một khí chất mê người, khiến không ít cô gái len lén nhìn cậu và lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Đây là con nhà ai thế, đẹp trai thật đấy." Một người qua đường nhỏ giọng nói.
"Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng tu vi không cao, mới chỉ là nhất phẩm." Một người khác nói.
"Nhìn cậu ta cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, vậy mà mới nhất phẩm, haiz. Thiên phú không được tốt lắm."
"Chắc là tình cờ gặp kỳ ngộ gì đó mới bước vào con đường tu đạo, đáng tiếc, những người như vậy sẽ không đi được xa trên con đường này."
Những lời này, thiếu niên đều nghe thấy. Nhưng cậu không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như những người này không phải đang nói về cậu.
Xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt cậu, cậu đưa số tiền mặt đã chuẩn bị sẵn ra, nhân viên thu ngân liếc nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Đẹp trai thì đã sao, bất quá cũng chỉ là nhất phẩm, chắc sau này không làm nam sủng cho người đàn ông quyền lực thì cũng làm tình nhân cho người phụ nữ giàu có nào đó.
Hắn hơi nheo mắt, đứa trẻ này trông có vẻ rất thật thà, không bằng lừa nó một vố, chắc nó cũng không dám phản kháng.
Hắn lén lấy ra một cọc trong năm cọc tiền, dùng thủ pháp cực nhanh nhét xuống dưới bàn, rồi hét lớn: "Này, người phía trước, nói cậu đấy! Đứng lại đó."
Thiếu niên quay đầu lại hỏi: "Tôi đã nộp tiền rồi, còn chuyện gì nữa?" Edit: FB Frenalis
Nhân viên thu ngân có vẻ ngoài bỉ ổi nói lớn: "Phí vào cửa là năm vạn, cậu đưa tôi mới có bốn vạn, còn thiếu một vạn, mau đưa ra đây."
Thiếu niên nhíu mày: "Vừa rồi tôi đã đưa anh năm vạn rồi."
"Phi, rõ ràng ở đây chỉ có bốn vạn." Nhân viên thu ngân tức giận nói, "Mau đưa ra đây, tôi nói cho cậu biết, đừng có định quỵt tiền, đội an ninh không phải để trưng đâu."
Thiếu niên lạnh lùng lấy điện thoại ra: "Vừa rồi tôi đưa tiền, tất cả đều đã được quay lại, tôi đã đưa bao nhiêu tiền, đều rõ ràng. Nếu anh còn tiếp tục gây rối, muốn lừa tôi, chúng ta sẽ đến phòng quản lý nói chuyện cho rõ ràng."
Nhân viên thu ngân lập tức sững sờ, không ngờ cậu ta lại có chiêu này, chẳng lẽ cậu ta biết trước mình định lừa cậu ta?
Không thể nào.
Thiếu niên thản nhiên nói: "Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi vào đây."
Nhân viên thu ngân đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong lòng chửi rủa thiếu niên cả ngàn vạn lần, cuối cùng vẫn để cậu đi vào, chỉ là trong mắt thêm vài phần oán độc.
Hắn lấy cớ đi vệ sinh, đến một nơi vắng vẻ gọi điện thoại, giọng nói tàn nhẫn: "Theo dõi chặt thằng nhãi đó cho tôi, tìm cơ hội thì phế nó đi!"
Cúp điện thoại, trong mắt hắn tràn đầy ác độc, thấp giọng lẩm bẩm: "Dám làm mất mặt tao trước mặt bao nhiêu người như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"
Thiếu niên vào Chợ Quỷ, bên trong đã có không ít người bày hàng, cậu đi xem một lượt nhưng không mua, dường như không có gì vừa mắt.
Đột nhiên, cậu dừng lại trước quầy hàng của một ông lão, cầm lên một cây cỏ, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng: "Ông ơi, đây là cỏ Nam Vân phải không?"
Ông lão mỉm cười: "Cậu nhóc tinh mắt đấy, đây chính là cỏ Nam Vân, ba nghìn rưỡi một cây, không mặc cả, muốn thì lấy đi."
Thiếu niên nói: "Ông ơi, giá này hơi đắt đấy, hay là thế này, ông tặng cháu cái hộp ngọc này để đựng cỏ Nam Vân, cháu sẽ mua hết."
"Được, tôi là người thẳng thắn, không thích mặc cả, cậu cứ lấy hết đi." Ông lão bề ngoài có vẻ hào phóng, nhưng trong lòng lại cười thầm, đây đúng là một tên ngốc không biết gì, cỏ Nam Vân chỉ là một loại thảo dược rất bình thường, giá thị trường một cây chỉ có một nghìn rưỡi.
Hôm nay đúng là kiếm bộn rồi.
Thiếu niên đưa tiền, cầm đồ đi. Vòng qua một góc đường, cậu trực tiếp vứt bỏ những cây cỏ Nam Vân đó, chỉ cầm chiếc hộp ngọc xem đi xem lại.
"Quả nhiên là ngọc Hắc Tinh." Thiếu niên mừng thầm trong lòng, ngọc Hắc Tinh là một trong những loại ngọc quý giá nhất, nghiền thành bột, là nguyên liệu quan trọng để luyện chế Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan là loại linh đan diệu dược có thể cứu sống người đã chết trong vòng nửa tiếng, ông lão đó lại dùng nó làm hộp ngọc đựng thảo dược, thật là phí của trời!
Hôm nay đúng là kiếm bộn rồi.
Đúng lúc này, cậu dường như phát hiện ra điều gì đó, nghiêng đầu sang lạnh lùng nói: "Các người đã theo tôi một đoạn đường rồi, cũng nên ra mặt đi chứ."
"Hê hê, nhóc con, không ngờ mày cũng khá cảnh giác đấy."Vài người đàn ông bước ra từ bóng tối, những người này đều là tu sĩ, thực lực từ nhị phẩm đến tam phẩm, là những tên côn đồ hoành hành ở Chợ Quỷ, vì có chút bối cảnh nên đội an ninh luôn nhắm mắt làm ngơ bọn chúng.