Quả nhiên, sau khi Lâm Tiêu Tương đi ra ngoài, Mặc Cảnh Sơn lại bắt đầu giả vờ quan tâm sức khỏe của Mặc Diệu Phong.
"Diệu Phong, tình hình sức khỏe thế nào?"
"Diệu Phong, cháu có cần gì không?"
"Có phải cháu muốn làm gì đúng không, hay là cháu đến công ty bác Tư làm việc nhé."
Mặc Diệu Phong cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng suy sụp.
Mặc Cảnh Sơn thấy thế thì trong lòng hiểu rõ tên này chắc chắn là bùn nhão không làm được gì. Dù sao cũng chỉ là đồ ngốc, sau đó là người thực vật. Thế giới của anh vẫn luôn lệch quỹ đạo với xã hội này, sao có thể giống như người bình thường chứ.
Vì thế sợi dây căng trong lòng Mặc Cảnh Sơn lại buông lỏng hơn.
Lúc này An Đình Đình đứng lên kéo Mặc Diệu Phong ra sau lưng mình. Mà cô giống như người bảo vệ, đứng ở trước mặt Mặc Cảnh Sơn: "Ông tư, ông có ý gì?"
Mặc Cảnh Sơn cười như không cười nói: "Tôi có thể có ý gì chứ? Diệu Phong là cháu trai lớn của tôi, tôi là bác tư của cậu ta, đương nhiên là muốn giúp cậu ta một chút. Chẳng lẽ cứ để cậu ta không có tiếng tăm gì ở nhà họ Mặc sao?"
An Đình Đình cười lạnh: "Không cần ông tư lo lắng. Diệu Phong là cháu đích tôn nhà họ Mặc, hiện tại Diệu Dương không còn nữa, anh ấy có trách nhiệm gánh vác nhà họ Mặc."
"Xì!" Mặc Cảnh Sơn đột nhiên cười. Giống như ông ta nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới này. Ông ta không hề che giấu sự trào phúng và châm chọc quan sát Mặc Diệu Phong đứng sau lưng An Đình Đình.
"Chỉ với cậu ta sao? Cô cảm thấy cậu ta biết cái gì? Em trai mình chết ở bên ngoài, cậu ta lại ăn ngon ngủ tốt ở nhà tổ họ Mặc. Tôi làm như vậy là muốn rèn luyện cậu ta, để cậu ta sớm ngày thành tài. Con cháu nhà họ Mặc chưa có người nào bình thường. Cứ tiếp tục như thế thì cậu ta xứng đáng làm người nhà họ Mặc sao?"
Mặc Cảnh Sơn quát lớn, châm chọc, không những Mặc Diệu Phong không phản kích, ngược lại càng cúi thấp đầu, trên mặt lộ vẻ nhút nhát và tự ti!
An Đình Đình tức giận không chịu được, muốn liều mạng với Mặc Cảnh Sơn.
Cô hóa thân thành người đàn bà đanh đá xông lên phía trước, nắm cổ ái của Mặc Cảnh Sơn, tức giận nói: "Ông câm miệng! Không được sỉ nhục anh Diệu Phong. Anh ấy là anh ruột của Diệu Dương, Diệu Dương xuất sắc như thế thì sao anh trai có thể thua kém chứ!"
Mặc Cảnh Sơn vừa lùi lại vừa đỏ mặt kêu gào.
Mà lúc này Trương Hữu Long đỡ Mặc Viên Bằng đi vào linh đường. Ông cụ nhìn thấy khung cảnh lộn xộn như thế thì lạnh giọng quát lớn nói: "Dừng lại cho tôi! Hài cốt của Diệu Dương còn chưa lạnh, mấy người lại tranh giành quyền lực nhà họ Mặc, rốt cuộc mấy người có cảm thấy xấu hổ hay không!"
An Đình Đình ngẩng đầu lên thấy ông cụ Mặc, giống như nhìn thấy cứu tinh, cô chạy tới, nước mũi và nước mắt hòa vào nhau khóc lóc kể lể mình tủi thân thế nào, Mặc Cảnh Sơn sỉ nhục mình ra sao. "Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu..."
Mặc Cảnh Sơn vô cùng hài lòng với tình hình trước mắt, hiện tại nhà tổ họ Mặc vô cùng hỗn loạn. Mà người phụ nữ từng rất bình tĩnh tỉnh táo, sau khi chồng chết cũng hoàn toàn rối loạn.
Nói như vậy, sự ổn định trước kia chỉ là giả vờ?
À... Cháy nhà mới lòi mặt chuột!
Ông ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ An Đình Đình khóc lóc kể lể, giống như một kẻ yếu đuối đáng thương. À không, hiện tại cô ta là kẻ yếu đuối muốn dựa vào thân phận của mình giành lấy sự đồng tình của Mặc Viên Bằng.
Nhưng có thể làm được sao? Nhà tổ họ Mặc lớn như thế không thể giao vào tay của phụ nữ.
Quả nhiên Mặc Cảnh Sơn thấy được trên mặt Mặc Viên Bằng và trong tầm mắt lộ ra sự chán ghét. Các nhà giàu quyền thế kiêng kị nhất là phụ nữ khóc lóc không thôi.
"Đình Đình, cháu về Thủy Sam Uyển nghỉ ngơi trước đi." Mặc Viên Bằng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói.
"..." An Đình Đình suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Mặc Viên Bằng. "Ông... Ông nội... Ông nói cái gì?"
"Ông nói chuyện nhà họ Mặc không cần một người phụ nữ nhọc lòng. Cháu trở về nghỉ ngơi đi." "Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu... Vừa rồi ông tư bắt nạt... Ông ta thấy chồng cháu đã chết, cháu không còn chỗ dựa... Cháu..."
"Im miệng! Không cần nói nữa. Cháu nhìn dáng vẻ của mình đi, còn ra dáng mợ hai nhà họ Mặc sao!" Mặc Viên Bằng trầm giọng mắng, trên mặt lập tức đầy tức giận. "Người đâu, đưa mợ hai trở về."
Mấy người đi đến bên cạnh An Đình Đình, nhấc cô đi về phía bên ngoài.
An Đình Đình càng khóc lóc dữ dội hơn nữa, đấm ngực dừng chân, vô cùng đau khổ. Hình ảnh này giống như thời cổ đại ban chết cho phi tần, cố gắng giãy giụa đến phút cuối cùng.
Trên mặt Mặc Cảnh Sơn dần hiện lên ý cười.
Nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Trên mặt cũng mang theo vẻ đau buồn nói: "Ba, ba cũng đừng quá đau lòng, có lẽ Đình Đình quá đau khổ cho nên mới mất chừng mực."
Mặc Viên Bằng giả vờ như hoàn toàn thất vọng với An Đình Đình, chỉ thấy mũi ông cụ hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ. Dáng vẻ điên khùng này của con bé, sao có thể xứng đáng làm con dâu nhà họ Mặc chứ."
Mặc Viên Bằng dừng một chút, giống như nhớ tới chuyện gì đó, dặn dò Trương Hữu Long: "Cậu phái người canh chừng cửa lớn Thủy Sam Uyển, không được cho mợ hai ra ngoài. Tâm trạng của nó như thế sẽ gây chuyện cho tôi. Còn ngại nhà họ Mặc chưa đủ phiền phức hay sao!"
"Vâng." Trương Hữu Long gật đầu, xoay người đi làm chuyện này.
Mặc Cảnh Sơn thấy vậy thì trong lòng càng nở hoa. Ông ta không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Mặc Diệu Phong đang sợ hãi run rẩy đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ ra một âm mưu nói: "Ba, hiện tại Diệu Dương không còn, nhà họ Mặc cũng không thể không có người đứng đầu. Hay là sau khi tang lễ của Diệu Dương kết thúc thì để Diệu Phong tiếp quản vị trí của Diệu Dương đi."
Mặc Viên Bằng nghe vậy, giống như mới nhớ tới chuyện này. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Mặc Diệu Phong. Nhưng biểu hiện của Mặc Diệu Phong thật sự làm cho mọi người hoàn toàn thất vọng.
Anh hoàn toàn không có dũng khí và trách nhiệm của một người đàn ông nên đó. Vâng vâng dạ dạ, sợ hãi rụt rè giống như đứa trẻ làm sai.
Mặc Viên Bằng cúi đầu, lộ vẻ thất vọng và tiếc nuối.
Mặc Cảnh Sơn nhìn mặt đoán ý, giả vờ nói: "Ba, có một số việc phải bồi dưỡng. Dù sao số mệnh của Diệu Phong nhiều chông gai, con tin chỉ cần có thời gian dạy dỗ huấn luyện thì cậu ta cũng xuất sắc giống như Diệu Dương."
"Haiz --" Mặc Viên Bằng thu hồi tầm mắt, trên khuôn mặt già nua đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Lúc này Mặc Cảnh Sơn ưỡn lưng nói: "Hay là bắt đầu từ ngày mai, con đến nhà tổ dạy dỗ Diệu Phong. Nhà họ Mặc không thể một ngày không chủ, con tin chắc với tố chất của Diệu Phong thì không đến một năm sẽ trở thành người có năng lực."