"Ông cụ Mặc... Sức khỏe đã tốt hơn chưa?" Giọng Tần Phong có chút nặng nề.
Trong mắt ông cụ lóe lên ánh sáng.
An Đình Đình biết lúc ông ngoại nói ra những lời này có tâm trạng thế nào. Dù sao ông ta đã mất đi đứa con gái duy nhất trên đời này. Tuy rằng nhiều năm trôi qua, có lẽ người khác có thể thoát khỏi nỗi đau khổ này.
Nhưng ông ta là ba của Tần Nhan. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là nỗi đau khổ lớn nhất trên đời!
An Đình Đình nhiễm cảm xúc của ông ta nên giọng nói cũng trở nên không nhẹ nhàng như trước.
Cô hơi gật đầu nói: "Ông nội vẫn khỏe mạnh."
"Ừm." Ông cụ gật đầu, cụp mắt xuống, nghiêng người nói với cô: "Đình Đình, chuyện ông đến thành phố G không được nói với ông cụ Mặc."
"Vì sao?" An Đình Đình khó hiểu.
Không phải hai nhà người xóa bỏ hiềm khích lúc trước là tốt nhất hay sao. Hai người thật sự tổn thương mẹ chồng đã nhận sự trừng phạt. Còn Quan Bá Thiên thì sớm hay muộn cũng sẽ giải quyết ông ta.
"Đừng hỏi vì sao. Ít nhất trước khi giải quyết nhà họ Quan, cháu nhớ không được để lộ hành tung của ông. Hơn hai mươi năm trước nhà họ Tần chúng ta đã sớm không còn liên quan đến nhà họ Mặc. Lúc này ông đột nhiên xuất hiện, người nhà Quan sẽ nghĩ như thế nào? Quan Bá Thiên lại sẽ làm gì?"
Tần Phong không nói thẳng ra mà từng bước dẫn dắt An Đình Đình.
An Đình Đình đột nhiên lóe sáng nói: "Ông ta sẽ càng cảnh giác. Cho dù sau đó chúng ta làm cái gì, ông ta cũng sẽ không buông lỏng đề phòng."
"Chính xác!" Tần Phong gật đầu.
"Vậy thì ông ngoại, hiện tại Diệu Dương không ở thành phố G, chúng ta nên ra tay thế nào?" An Đình Đình nói.
"Qua mấy ngày nữa..." Tần Phong suy nghĩ, nói với An Đình Đình.
Mặc Diệu Dương rời đi ngày thứ ba, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tin tức anh đã mất. Phía chính phủ giải thích lúc Mặc Diệu Dương chiến đấu với thế lực bên ngoài đã không may qua đời. Mà ngoài anh ra còn có một cô gái.
An Đình Đình nghĩ tới nghĩ lui, cô gái này có lẽ là Cốc Nhược Lâm.
Tin tức này chấn động toàn bộ thành phố G.
Nhà tổ họ Mặc từ trên xuống cực kỳ bi thương...
Nhà tổ họ Quan.
Người hầu nhà họ Quan dẫn Mặc Cảnh Sơn vào phòng khách. Ông ta vừa đi vào thì Quan Bá Thiên đã đi tới tiếp đón.
Hai người giả vờ chúc mừng lẫn nhau.
"Ông Quan, rốt cuộc tên nhóc Mặc Diệu Dương cũng đã chết, hiện tại nhà tổ họ Mặc chỉ còn lại phụ nữ trẻ con, người già bệnh tật." Mặc Cảnh Sơn vuốt râu trên miệng, cười rất u ám.
Quan Bá Thiên quay đầu cười nói: "Tôi phải chúc mừng ông sớm ngày độc chiếm quyền lực nhà họ Mặc." "Từ nay về sau, con đường làm quan của ông cũng có thể thông thoáng, không còn có chướng ngại vật nào vừa thối vừa cứng chắn đường."
"Ha ha..."
Hai người nhìn nhau cười.
Mặc Cảnh Sơn lộ vẻ lúng tung nói: "Nhưng tên nhóc Mặc Diệu Lương cũng thèm nhỏ dãi quyền lực nhà họ Mặc. Nếu lúc này nó nhảy ra tranh giành với tôi thì tỷ lệ thắng của tôi sẽ giảm đi rất nhiều."
Dù sao Mặc Cảnh Sơn và Mặc Viên Bằng từng tuyên bố cắt đứt quan hệ trước truyền thông.
Quan Bá Thiên xua tay: "Không sợ. Hiện tại đến khi tôi có thể bò lên vị trí kia thì không phải giải quyết một công ty là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chỉ cần tùy tiện lấy một lý do nào đó là có thể làm cho Mặc Diệu Lương ngoan ngoãn nghe lời."
Mặc Cảnh Sơn nghe vậy thì liên tục gật đầu, nói: "Đây là lúc đón Tiêu Tương trở về."
Nhà tổ họ Mặc.
Linh đường của Mặc Diệu Dương đã được dọn xong, toàn bộ nhà tổ lạnh lẽo u ám.
Trong một đêm giống như mất mát đi không ít.
An Đình Đình mặc đồ trắng, quỳ gối ở một bên linh đường. Hai bên là người nhà họ Mặc, tiếng khóc vang lên.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.
"Tránh ra... Tránh ra cho ông..."
"Người chết là cháu tôi, tôi là bác nó, sao có thể không tới nhìn một chút..." An Đình Đình nghe giọng nói này thì cũng biết người này chắc chắn là ông tư Mặc Cảnh Sơn. Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến. Cô đang nghĩ ngợi thì đoàn người Mặc Cảnh Sơn đã đi vào linh đường.
An Đình Đình ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Mặc Cảnh Sơn giả vờ khóc vài tiếng. Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào. Cô quay đầu lại thì thấy Lâm Tiêu Tương nghênh ngang đi vào.
Thì ra lúc Mặc Cảnh Sơn tới đây cũng đã phái người vây quanh nhà tổ tìm cho ra Lâm Tiêu Tương.
Lâm Tiêu Tương gặp được An Đình Đình thì đúng với câu nói, kẻ thù gặp nhau vô cùng tức giận. Hai tay cô ta ôm cơ thể, đi giày cao gót kêu lanh lảnh đến trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô ta. Sự bi thương trên mặt hoàn toàn không phải giả. Vì vậy mức độ đáng tin lại thêm mấy phần.
Lâm Tiêu Tương cười xinh đẹp, đùa nghịch ngón tay, chua xót nói: "Ôi, Đình Đình, chồng chết rồi sao? Vậy chẳng phải sau này cô trở thành góa phụ à? Chậc chậc chậc... Đúng là đáng thương mà."
Khóe miệng An Đình Đình hơi cong lên, nhàn nhạt nói một câu: "Nhưng vẫn tốt hơn với kẻ thứ ba sắp được tặng cho người khác nhiều."
"Cô --" Câu này hoàn toàn làm cho Lâm Tiêu Tương sốc giống như máu nghẹn lại ở cổ họng.
Cả người cô ta run lên, giơ tay muốn tát An Đình Đình một cái. Nhưng khi cô ta đưa tay lên đỉnh đầu thì một bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt.
Trên mặt Lâm Tiêu Tương lộ vẻ kinh ngạc, thấy được vẻ mặt tức giận của Mặc Diệu Phong.
"Cô là thứ gì dám ngang ngược ở nhà họ Mặc." Mặc Diệu Phong hất tay cô ta ra, tiếp tục vô tình sỉ nhục nói: "Linh đường nhà họ Mặc là nơi thiêng liêng, con yêu nghiệt này cút ra ngoài cho tôi!"
Anh dùng sức hất Lâm Tiêu Tương ra, cô ta đột nhiên không kịp đề phòng dưới chân nên suýt nữa ngã xuống.
Mà Mặc Diệu Phong bị sỉ nhục đến mặt đỏ đến tai, vô cùng xấu hổ. Cô ta vốn muốn sỉ nhục An Đình Đình lại không nghĩ rằng mình lại bị sỉ nhục.
Cô ta cắn chặt răng, thật sự không muốn nuốt cơn tức này: "Anh... Anh là cái thá gì..."
"Câm miệng!" Lúc này Mặc Cảnh Sơn đột nhiên mở miệng.
Lâm Tiêu Tương lập tức câm như hế, sau đó rụt đầu lại. Ông tư Mặc híp mắt u ám lại giống như chim ưng, làm cho người ta sợ hãi, lạnh lùng liếc cô ta một cái ra lệnh nói: "Đi ra ngoài trước đi."
Lâm Tiêu Tương giống như nghe nhầm, khó tin nhìn về phía Mặc Cảnh Sơn.
Mặc Cảnh Sơn lại quát lớn nói: "Tôi nói cô đi ra ngoài! Cô có thân phận gì mà xứng đi vào linh đường này sao."
Lâm Tiêu Tương đương nhiên biết thân phận của mình. Một quân cờ đã bán linh hồn mà thôi. Mà không phải tất cả mọi chuyện đều do An Đình Đình ban tặng sao?
Cô ta cắn chặt răng, nuốt xuống nỗi nhục nhã này xuống.
Một ngày nào đó, cô ta phải bò lên đỉnh cao, làm cho con khốn kia quỳ gối dưới chân cô ta cầu xin.
An Đình Đình biết vì sao Mặc Cảnh Sơn làm như vậy, chỉ vì muốn làm trò trước mặt nhà họ Mặc mà thôi. Lót đường cho kế hoạch tiếp theo của ông ta.