Mặc Cảnh Sơn lại có lòng tốt tới giúp Mặc Diệu Phong và nỗ lực vì nhà họ Mặc như vậy ư?
Chẳng qua là ông ta đang diễn trò ở trước mặt Mặc Viên Bằng mà thôi. Mục đích chính là vì có thể một lần nữa quang minh chính đại vào ở nhà tổ của nhà họ Mặc.
Mặc Viên Bằng suy nghĩ một lát, quả thực cũng không còn ai để lựa chọn nữa và cũng không còn cách nào khác, nên đành phải chấp nhận.
An Đình Đình bị đưa ra khỏi cửa, Lâm Tiêu Tương đang hậm hực canh giữ ở cổng, cô ta không thể nghe được một tiếng cãi vã nào từ bên trong.
Sau khi thấy An Đình Đình xuất hiện, cô ta ba chân bốn cẳng nhanh chóng đuổi theo chặn lại đường đi của đối phương, cười khẩy nói: "Ôi, đây không phải mợ hai nhà họ Mặc sao? Sao vậy, cô mà cũng bị đuổi ra à? Xem ra địa vị của cô ở nhà họ Mặc cũng chỉ có như thế mà thôi! Ha ha ha..."
"Cô Lâm, xin cô nhường đường một chút, tâm trạng của mợ hai quá mức đau buồn nên ông cụ bảo tôi đưa cô ấy đi về nghỉ ngơi." Trương Hữu Long duy trì giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti nói.
"Quá mức đau buồn? Tôi nhổ vào!" Lâm Tiêu Tương không chút khách sáo gắt lên một câu với An Đình Đình: "Tôi biết thừa là nếu An Đình Đình không có Mặc Diệu Dương thì chỉ như một đứa con rơi của nhà họ Mặc mà thôi. Ha ha, An Đình Đình, cô cũng có ngày hôm nay, không phải cô rất chảnh à?"
Tròng mắt của cô ta giống như được tẩm qua độc dược thạch tín, hung tợn nhìn chằm chằm vào cô.
"Xin nhường đường." Trương Hữu Long che chở cho An Đình Đình, thái độ cực kỳ lạnh nhạt vứt xuống câu nói này.
Lâm Tiêu Tương cũng lười nói nhiều với cô, đợi đến lúc Mặc Cảnh Sơn nắm giữ quyền hành của nhà họ Mặc lúc đó cô ta sẽ có rất nhiều cơ hội từ từ tra tấn cô. Cô ta lạnh lùng nhìn theo bóng lưng An Đình Đình rời đi... An Đình Đình, cứ chờ mà xem.
Sau khi đi vào Thủy Sam Uyển, mẹ Dung liền tiến lên đón.
An Đình Đình rũ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, thản nhiên nói: "Kéo rèm cửa vào đi."
"Ài, được." Mẹ Dung gật đầu, nhanh chóng đi làm theo.
"Bác Trương." An Đình Đình chờ rèm cửa đã được kéo hết vào liền quay đầu lại gọi một tiếng.
"Mợ hai, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn phải trở về chăm sóc cho ông cụ." Trên mặt Trương Hữu Long không có biểu hiện gì nhưng giọng điệu cũng rất tôn kính.
An Đình Đình gật đầu, hỏi: "Vừa rồi ở đó tôi có làm điều gì sơ sót không?"
"Không đâu, mợ hai, cô diễn rất giống, ngay cả tôi cũng suýt nữa đã tin là thật rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Lúc này An Đình Đình mới yên lòng lại.
Chuyện này là do ông ngoại Tần Phong sắp xếp, đồng thời theo như cách nói của ông ta thì dường như cũng đã bàn bạc với Mặc Diệu Dương rồi, hơn nữa còn là trước khi anh rời khỏi thành phố G.
An Đình Đình biết được, lần nữa lại thật sâu tin phục bộ não của người đàn ông kia.
Quả nhiên mọi chuyện đều đúng như anh dự liệu, anh chân trước vừa mới rời khỏi thành phố G Quan Bá Thiên liền phái người tới truy sát, vì để cho tất cả mọi người tin tưởng, anh lựa chọn "Giả chết". Chỉ là điều duy nhất khiến An Đình Đình kinh ngạc chính là, vì sao Diệu Dương không liên hệ với cô.
Cho đến tận hôm nay bọn họ cũng chưa từng gọi điện thoại cho nhau, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có, mỗi lần An Đình Đình gọi đi đều không nằm trong vùng phủ sóng.
Từ sau khi Mặc Diệu Dương "Qua đời", dường như đội nhóm thề sống chết theo anh cũng lập tức biến mất khỏi các võ đài lớn của thành phố G.
Quý Đình Kiêu cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, sống một cuộc sống không quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Tiêu Quân cũng không biết đi đâu, cực ít xuất hiện ở trước mắt công chúng.
Mạc Ninh Thanh đến khiến An Đình Đình giật nảy cả mình. Nhưng càng nhiều chính là vui mừng và hạnh phúc.
"Tớ còn tưởng là cậu thật sự quên mất tớ rồi cơ đấy." An Đình Đình lôi kéo tay của cô, hai nguời cùng nhau đi vào trong phòng.
Qua mấy tháng này, dường như hai người bạn thân từ nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên thành thục hơn, cũng không còn giống như trước đây đùa giỡn không để ý tới hình tượng của mình nữa.
Lần này Mạc Ninh Thanh ra nước ngoài mấy tháng, gặp được rất nhiều người thú vị cũng trải qua rất nhiều chuyện thú vị. Đương nhiên con người cũng trở nên dịu dàng gợi cảm hơn so với trước đây.
"Đình Đình, sau này cậu có kế hoạch gì chưa?" Mạc Ninh Thanh nhìn thoáng qua bụng dưới đã hơi nhô lên của An Đình Đình, trong ánh mắt cô chứa đầy thương tiếc và không đành lòng.
Cô là người duy nhất trong hội không biết chuyện Mặc Diệu Dương "Giả chết", lúc đầu An Đình Đình muốn tìm cơ hội sẽ nói cho cô biết, nhưng lại cảm thấy càng nhiều người biết chuyện này sẽ càng không tốt.
Nên cô dứt khoát ngậm miệng không đề cập tới.
Cô cười cười, bàn tay trắng nõn xoa lên bụng dưới hơi gồ lên của mình, nói: "Bây giờ tớ chỉ muốn làm sao để sinh đứa bé ra được khỏe mạnh, có như vậy cuộc sống của Diệu Dương mới được kéo dài tiếp." Không hiểu sao trái tim của Mạc Ninh Thanh lại đột nhiên thắt lại, nhưng một câu cũng cũng không nói ra được.
An Đình Đình nắm chặt tay của cô: "Bây giờ ở bên cạnh tớ chỉ có một người bạn tốt là cậu, cậu đừng bao giờ không từ mà biệt như thế nữa, nếu không... Tớ sẽ cảm thấy mình vô cùng cô đơn."
"Đương nhiên tớ sẽ không như thế rồi, hơn nữa không phải tớ đã nói rồi sao, ai có con trước thì đều phải nhận đối phương là mẹ nuôi mà."
Hai người bạn tốt nhìn nhau cười một tiếng.
"Đúng rồi, Tiểu Thanh, tiếp theo cậu có kế hoạch gì không?" An Đình Đình hỏi.
Mạc Ninh Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Tiêu Quân muốn tớ cùng anh ấy trở về một chuyến."
Chuyện Tiêu Quân và Mạc Ninh Thanh khá hơn An Đình Đình đã sớm biết, chỉ là cô không ngờ bình thường Tiêu Quân bận rộn như vậy mà hai nguời lại phát triển rất nhanh chóng.
Từ đáy lòng An Đình Đình rất vui mừng vì tình cảm tốt đẹp của bọn họ, liền hỏi: "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"
"Tớ... Nói như thế nào nhỉ, sau lần rời đi này tớ cảm thấy có lẽ tình yêu cũng chỉ là một phần của cuộc sống thôi, vẫn còn rất nhiều thứ đang đợi tớ đến cảm nhận."
Quả thực Mạc Ninh Thanh không còn giống như trước kia nữa, chẳng những thành thục hơn, thậm chí trong tình cảm còn lí trí hơn rất nhiều.
An Đình Đình nói: "Tiêu Quân là một người đàn ông tốt, cậu có thể thử tha thứ cho quá khứ của anh ta, có lẽ có một ngày nào đó cậu sẽ phát hiện ra tình yêu cũng chỉ là một phần của cuộc sống, nhưng lại là một phần không thể thiếu được."
Mạc Ninh Thanh nhếch miệng lên, cười: "Tớ biết, cho nên lần này tớ đã thuyết phục chính mình trở về cùng anh ấy, cứ coi như là đang đi ra ngoài du lịch đi."
Biệt thự của Quý Đình Kiêu.
Nam chủ nhân vô cùng đẹp trai đang nhàn nhã nghỉ ngơi trên ban công gần mái nhà, thưởng thức những bông hoa nở rộ trong ngày xuân nắng ấm, thưởng thức hương thơm bốn phía từ nến thơm và rượu vang.
Người giúp việc đi tới, cung kính cúi đầu, nói: "Ngài Quý, cô bé kia lại tới rồi."
"..." Cái ly trong tay Quý Đình Kiêu suýt chút nữa đã rơi xuống mặt đất.
Sau đó anh ta đặt ly rượu sang bên cạnh, đi bộ mấy bước nhìn xuống dưới lầu dò xét, quả nhiên trên bậc thang trước cánh cửa đi ra vườn hoa có một cô bé ăn mặc rất trẻ trung, vai đeo balo, tóc ngắn ngang tai đang ngồi trên bậc thang, mà trong tay cô bé vẫn cầm một cái hộp như trước.
Người nhà họ Mặc đều tố chất thần kinh như thế sao?
Con nhóc Mặc Diệu Tuyết kia mới mười tám tuổi, nhưng phong cách làm việc lại phóng khoáng không bị kiềm chế như vậy?