-Học sinh Âu DI Hưng, mặt em làm sao thế kia? Còn không mau ra ngoài rửa lại mặt đi. Thật là không biết tôn trọng giáo viên mà. - Thầy Khải nhìn mặt cháu trai của mình mà ngao ngán, không nói lên lời.
Dĩ Hưng bị nói vậy cũng phải ra ngoài nhà vệ sinh để xem lại mặt mũi của mình.
"Con nhỏ Hạ Nhiên chết tiệt! Dám bôi mặt mình thành như thế này. Thật không thể tha thứ mà." - Anh nhìn vào trong gương thấy phần mắt của mình bị tô đen xì, môi thì đỏ choe choét, đã thế còn vài nét mực đen xì xung quanh má. Trông chả khác gì thăng ăn trộm cả.
Chết tiệt. Dám chơi xỏ mình. Tôi đây sẽ trả thù. Sao mà tẩy mãi không ra vậy hả? Chết tiệt. - Dĩ Hưng lấy tay chà mạnh vào mặt mà mãi không ra.Nài, mau cầm lấy tẩy trang đi. - Hạ Nhiên xuất hiện đưa nước tẩy trang cho Dĩ Hưng với khuôn mặt của kẻ đắc thắng khi hôm nay đã chọc điên được Dĩ Hưng.Cậu hài lòng về thành quả của mình lắm nhỉ?Tôi thấy đẹp mà. Cậu có thấy giống tôi không? - Hạ Nhiên nhếch miệng cười.Đẹp cái đầu cậu, làm tôi tẩy mãi không ra.Ô! Xin lỗi nha, tôi quá tay rồi. - Hạ Nhiên chắp tay xin lỗi Dĩ Hưng. - Thôi cố gắng lên. Tôi vào lớp đây. Tạm biệt.Trưa hôm ấy, Dĩ Hưng vẫn chưa quên được mối thù nên đã đi mua đồ ăn và nước ngọt về với chủ ý muốn hạ độc
Hạ Nhiên.
Anh biết Hạ Nhiên không ăn được cay nên đã cho sa tế vào mì trộn của cô, còn bỏ muối vào nước ngọt nữa chứ.
Quả thật thâm độc.
Đồ ăn của cậu. - Dĩ Hưng đưa đồ ăn cho Hạ Nhiên.Không có độc chứ?Chính tay cậu đặt đồ mà? Tôi đẹp trai chứ không có thù dai nghe chưa? Cầm lấy đi.Thật không đấy?Không ăn thì tôi ăn, đỡ mất tiền mua đồ.Vậy cậu ăn đi, tôi đi ăn cái khác. - Hạ Nhiên đưa lại túi đồ ăn cho Dĩ Hưng.Khùng quá bà ơi. Tôi còn đồ ăn của tôi. Ai mà thèm thứ đồ ăn của bà chứ.Cả hai ngồi xuống ăn trưa trong khuôn viên của trường, ngắm cảnh đẹp thiên nhiên đất trời.
- Khụ khụ khụ... - Sau khi ăn miếng mì đầu tiên Hạ Nhiên ho liên tục không ngừng. - Cay quá... nước... nhanh... -
Cô với tay lấy cốc nước ở bên cạnh để uống.
Không được... uống của tôi đi. - Dĩ Hưng bỗng chợt lo lắng khi thấy Hạ Nhiên phản ứng như vậy. Anh ngăn cản cô uống cốc nước đã bị bỏ độc kia.Không chịu nổi đâu... mau đưa nước đây. - Cô mở hẳn cốc nước ra uống liên tục. - Khụ... khu... - Kết quả là lại bị sặc tiếp...Dĩ Hưng vừa lo lắng cho sức khoẻ của cô vừa lo lắng cho tính mạng của mình vì trò đùa quá trớn.
Đỡ hơn chưa? - Anh hỏi han.Nước gì mặn chát thế này? Ghê quá.Thì... - Dĩ Hưng cầm lấy uống như chưa hề có chuyện gì. - Mặn đâu mà mặn? Ngọt như này mà? - Anh thản nhiên uống như chưa có chuyện gì. Quả báo là cũng bị sặc nước theo.Đồ khốn nạn. Ngay cả đồ ăn mà cậu cũng đem ra đùa được à? Mau ăn hết cho tôi. - Hạ Nhiên hoàn hồn sau hai cú sốc vừa nãy, đút miếng mì trộn vào miệng cho Dĩ Hưng mặc kệ sự phản đối kịch liệt từ anh.Aaa...Quả báo của cậu đấy. Lần sau còn chơi dại nữa là tôi cho cậu hơn thế này đấy. - Nói xong Hạ Nhiên đứng dậy bỏ đi.Đúng là không nên chấp bọn con gái. - Dĩ Hưng giờ đã cay cú lắm rồi mà vẫn chưa trả thù được. - Quân tử trảthù 10 năm chưa muộn!
Chiều hôm đấy, mọi người tập trung tại sân khấu để nghe thể lệ cuộc thi cũng như lấy số báo danh.
- Chung kết sẽ tổ chức vào 5/12 tức là đầu tháng sau. Các em có hai ngày thứ bảy và chủ nhật để chuẩn bị đồ.
Sang tuần sau vào mọi buổi chiều sẽ tập trung để làm hoạt động tình nguyện, chụp quảng cáo cho trường và các nhà tài trợ. Các em buộc phải tham gia vì nếu các em nghỉ thì sẽ không được cộng điểm. Và đương nhiên nếu không được cộng điểm thì các em không đủ điểm để vào chung kết. Bán kết sẽ diễn ra vào 30/11. Các em chú ý mốc thời gian. - Thầy hiệu trưởng nói trước toàn bộ học sinh.
Học sinh các lớp lần lượt lên lấy số báo danh. Hạ Nhiên nằm trong bộ phận giám khảo, tình nguyện viên nên ngồi phát số báo danh cho thí sinh.
Giám khảo Hạ Nhiên có tham gia chấm thi không vậy? - Mạc Trần Thần lấy số bảo danh thủ thỉ hỏi Hạ Nhiên.Không châm trước cho người quen đâu nên cậu không cần hỏi.Xì. Thế mà kéo người ta đi thi như đúng rồi. - Mạc Trần Thần bĩu môi rồi quay đi.Hiểu Ngọc, mình mua nước cho cậu. - Nguyên Khôi đưa cốc nước vừa mới nhờ người chạy đi mua hộ cho Hiểu Ngọc uống.Cảm ơn cậu nhưng tôi không khát. - Hiểu Ngọc từ chối ý tốt của anh.Ô... vậy à. Thế cậu cầm đi, nào khát thì uống.Tôi không uống nước lạnh.Ò... xin lỗi cậu, tôi không biết.Không uống thì tôi uống hộ cho. Người ta có lòng thì cậu có dạ nhận đi cho vui. - Mạc Trần Thần xuất hiện từ đằng sau, khoác vai Hiểu Ngọc nhìn cậu con trai đang có ý đồ tán bạn của mình
Vậy... cậu uống không? - Nguyên Khôi đưa cốc nước cho Mạc Trần Thần.Ngu gì không lấy chứ. - Mạc Trần Thần định đưa tay ra lấy thì Hiểu Ngọc kéo cậu đi:Không được nhận đồ của người lạ.Trời ạ, phí cốc nước quá. - Mạc Trần Thần tiếc nuối vì đồ uống đã dâng miệng rồi mà không được uống.Tôi mua cậu cốc khác.Mà người ta cũng cao ráo, đẹp trai vậy mà. Sao nỡ lòng từ chối vậy? - Mạc Trần Thần thắc mắc. - Này phải đẹp gấp mấy lần Dĩ Hưng ấy chứ.Cậu đi mà yêu. - Hiểu Ngọc phũ phàng nói lại.Tôi mà là con gái thì cũng yêu rồi. Tiếc sinh ra với thân hình con trai. Khổ thế chứ lại.A... Mạc Trần Thần, Hiểu Ngọc. Các cậu xong rồi à? - Hương Giang chạy đến chỗ hai người bạn của mình đang đứng nói chuyện.Cũng chả biết xong chưa nữa. - Mạc Trần Thần trả lời.Các cậu khát nước không? Tôi mới mua mấy cốc nước đủ cho các cậu uống đấy. - Hương Giang chỉ tay vào chỗ bàn mà cô làm việc.Đúng lúc ghê, bọn này đang khát chết đi được. - Hiểu Ngọc đi đến chỗ Hương Giang để đi lấy nước.Nào không được uống. - Mạc Trần Thần lấy chai nước từ tay Hiểu Ngọc. - Cậu bảo không uống được lạnh mà.Ôi... tớ không biết. Đây toàn nước lạnh thôi. - Hương Giang lo lắng nhìn Hiểu Ngọc.Không phải đâu. Đấy là cái cớ thôi. - Nói rồi cô lấy lại chai nước từ tay Mạc Trần Thần rồi uống.Nguyên Khôi đứng từ xa cũng thấy được cảnh đó. Lòng anh đau như cắt vậy. Cô gái anh thương vẫn mãi không bao giờ có thể chạm vào. Cô ấy luôn vẽ ra bức tường để ngăn cách giữa hai người... Tại sao cô ấy vẫn mãi không chịu mở lòng?