Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Dưới màn đêm đen kịt, cảnh vật hai bên đường đặc biệt lộng lẫy, xinh đẹp. Khi Khương Từ đỡ Đường
Hàm Hàm sau rượu lên xe, cô gái này lại trái lại phải rúc vào ngực cô, say khướt nói: “Chị dâu, em
muốn về nhà với chị.” Tài xế đã đến, Khương Từ phải đợi nữ trợ lý lái xe đến đưa Hòa Sanh về, cô
nói với Đường Hàm Hàm: ”Về nhà đi, đừng để mẹ em lo lắng.”
Đường Hàm Hàm bị thuyết phục, khi lên xe, đôi mắt hồng hồng nói: ”Chị dâu, chị đừng quên để lại một
vai phụ cho em, diễn vai quần chúng cũng được.”
Khương giúp Hòa Sanh đang dựa vào đèn đường, đang muốn mở miệng nói.
Lúc này, tiếng còi xe inh ỏi của chiếc xe bên cạnh ngắt lời cô.
Cô nhìn sang thấy Quý Hàn Phong thân hình cao lớn xuống xe, đi về phía này.
Khương Từ hơi sửng sốt, tưởng Đường Hàm Hàm nên mở miệng gọi người trước: “Quý thiếu gia là đến đón
Hàm Hàm sao? Tôi mới vừa gọi tài xế trong nhà đưa con bé về, anh đến đúng lúc.”
Quý Hàn Phong liếc nhìn bóng người ngồi trong xe, sau đó lại dừng trên người con gái vô lực ngã vào
người Khương Từ, tay cầm điện thoại, trên màn hình vẫn hiển thị chấm đỏ nhỏ, lên tiếng: ”Tôi đến
đón cô ấy.”
Cô ấy?
Khương Từ nhất thời không hiểu rõ quan hệ của bọn họ.
Bởi vì Đường Hàm Hàm và nhà Quý Hàn Phong có quan hệ tốt, trong tiềm thức sẽ cho rằng anh đến đón
Đường Hàm Hàm, không nghĩ tới người đàn ông này lại nói, đến đón Hòa Sanh.
Khương Từ rũ mắt, tầm mắt nhàn nhạt dừng trên người cô gái say bất tỉnh nhân sự.
Không nói đến Quý Hàn Phong là người thế nào.
Khi Hòa Sanh không có ý thức phòng bị lại đem cho một người đàn ông tùy ý chăm sóc là không thích
hợp.
Do đó, Khương Từ lặng lẽ uyển chuyển từ chối: ”Quý thiếu, Hòa Sanh uống say, tôi sẽ đưa cô ấy về
tỉnh rượu, nếu anh có chuyện… Ngày mai tôi sẽ chuyển lời với cô ấy.”
“Xem ra cô còn không biết quan hệ của tôi và cô ấy.” Đêm nay Quý Hàn Phong nhất định phải đoạt
người từ trên tay Khương Từ.
Bởi vì tâm tình gần đây ảm đạm, anh không hay cười như tắm gió xuân giống hai lần gặp mặt trước,
hơn nữa đêm nay anh mặc sơ mi và tây trang màu xám đen, khiến khí chất cà lơ phất phơ của anh có
chút đạm bạc hơn vài phần.
”Anh và cô ấy có quan hệ gì?”
Đường Hàm Hàm lúc này thò đầu ta, mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Quý Hàn Phong hỏi.
Sự tò mò về câu chuyện không hề che giấu. Uống say, sao còn nói nhiều như vậy.
Quý Hàn Phong nói với cô: “Thu đầu lại.” “Ồ.”
Đường Hàm Hàm lại im lặng trốn vào trong xe, không nghe không được. Không còn cách nào khác, lần
sau cô trốn ra ngoài vẫn còn cần Quý Hàn Phong đến yểm trợ.
Không có bạn nhỏ ở đây, Quý Hàn Phong nhìn Khương Từ, giọng nói phát ta từ đôi môi mỏng cố tình đè
thấp vài phần, trong bóng đêm hiện lên rất rõ ràng: “Cô giao cô ấy cho tôi.”
Khương Từ nhiều ít đã nhìn ra một chút.
Quan hệ giữ Quý Hàn Phong và Hòa Sanh khẳng định không đơn giản như quan hệ nam nữ bình thường.
Không đợi cô nghĩ nhiều, người đàn ông đã duỗi tay ra, dễ dàng kéo Hòa Sanh qua, một màn này,
Khương Từ sững sờ nói: “Sao anh lại đoạt người?” Quý Hàn Phong ngăn Khương Từ lại, thần sắc trên
khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, trần thuật nói: “Cô ấy tên Hòa Sanh, 28 tuổi, ly hôn một
lần, hông bên trái có một nốt ruồi đỏ, thích ngủ bên tay trái đàn ông, uống rượu là say.”
Mặt không đổi sắc phun ra lời này, thực hiển nhiên gạo đã chín rồi không cần nấu nữa.
Khương Từ tức khắc không còn gì để nói.
Nếu Quý Hàn Phong đơn phương theo đuổi Hòa Sanh, cô còn có thể không thả người.
Nhưng lúc này, người đàn ông âm thầm nói quan hệ giữa hai ngưỡi đã đến mức ngủ chung, hơn nữa
Khương Từ cũng không biết cuộc sống tình cảm của Hòa Sanh, trong lúc nhất thời, cục diện xấu hổ
dường như rơi vào bế tắc.
Cố tình Quý Hàn Phong lại nói Hòa Sanh chạm vào rượu liền say.
Cô nhìn người đàn ông xoay người, cường thế bế Hòa Sanh lên xe, môi đỏ hơi nhấp vài lần, muốn mở
miệng, lại không tìm được lý do.
Khi Quý Hàn Phong lái xe đi, Đường Hàm Hàm mới thò đầu ra lần nữa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói:
“Khó trách sao em cảm thấy Hòa Sanh lại mang cho em cảm giác quen thuộc. Chị dâu, hình như mấy năm
trước, trên điện thoại của Quý Hàn Phong em nhìn thấy cái tên này.”
Sau khi kêu một tiếng, trí nhớ của Đường Hàm Hàm bị khơi dậy.
Cô trừng mắt, ngạc nhiên nói: ”Người phụ nữ đã ly hôn…. lại có quan hệ không bình thường với Quý
Hàn Phong, có lẽ nào….”
Có lẽ nào dì Quý nói tuyệt đối sẽ không bao giờ để một người phụ nữ đã ly hôn bước vào cửa Quý gia?
Khương Từ lắc đầu, cô cũng không biết.
Sau khi Quý Hàn Phong náo loạn, Khương Từ gọi điện thoại bảo nữ trợ lý đang đi nửa đường không cần
đến. Sau khi Đường Hàm Hàm được tài xế đưa về an toàn, cô cũng gọi taxi, trở về nhà.
*
Khoảng 10 rưỡi tối, không khí trong nhà rất yên tĩnh.
Khương Từ thay giày trước, duỗi tay bật đèn tường, sau đó bước vào phòng khách, đặt túi xách và áo
khoác lên tay vịn ghế sô pha, đi vào bếp rót một cốc nước.
Ở nhà hàng uống hết nửa bình rượu, nếu đổi lại là ngày thường cô đã sớm gục.
Nhưng đêm nay, ý chí của Khương Từ vững vàng đến không ngờ, đầu cô rất tỉnh táo, ngoại trừ thái
dương hơi đau, cô uống vài ngụm nước lạnh, muốn giảm bớt cảm giác khó chịu khó tả này.
Sau đó không lâu, có thể là nghe được động tĩnh rất nhỏ dưới lầu.
Tiếng bước chân của Phó Thời Lễ chậm rãi truyền đến, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu xám nhạt, thân
hình đĩnh bạt đứng ở cửa, tầm mắt nhìn chăm chú vào cô uống nước.
Anh không nói cô về muộn, đi đến, vươn bàn tay to cầm lấy ly nước trong tay Khương Từ, cúi đầu cũng
uống một ngụm.
Môi mỏng nếm được mùi rượu nhàn nhạt trên vành cốc, nói với cô: “Pha cho em ly trà tỉnh rượu?”
Vợ anh uống rượu về muộn, còn anh ở nhà pha trà tỉnh rượu.
Sự chu đáo này có thể được bầu là người đàn ông tuyệt vời nhất của năm. Khương Từ nhíu mày, nhếch
môi: “Không cần, hết mùi rượu rồi.”
Cô mặc một chiếc váy bên trong, trên người có mùi hương nữ tính, cũng không nhiễm mùi rượu nồng
nặc.
Cánh tay Phó Thời Lễ khẽ ôm eo cô, xúc cảm mềm ấm truyền đến, ánh mắt tối tăm, cúi đầu, cái mũi cao
thẳng gần như cọ vào gò má trắng nõn của cô, giọng nói của anh lại cực kỳ giống chính nhân quân tử
đang nói chuyện: ”Hôm nay khi tan tầm anh đi ngang qua một cửa hàng.”
Khương Từ rũ mắt xuống, cầm chiếc cốc trong tay trắng nõn, chậm rãi trút nước chưa uống hết vào bồn
rửa.
Cô nghe, cũng không mở miệng hỏi.
Phó Thời Lễ dừng lại vài giây, tiếp tục nói: “Anh mua mấy hộp bao.” Đêm khuya, một nam một nữ, dùng
bao.
Anh ám chỉ trắng trợn.
Khương Từ rửa sạch cái ly xong, cất lên kệ, lúc này mới xoay người, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn
mỹ của người đàn ông, cười ngóng nhìn thần sắc của cô, đôi môi đỏ mín một lúc mới nói: “À.”
Với một từ thôi, Phó Thời Lễ không thể đoán được cô đang nghĩ gì. Nhưng chuyện này cũng không ảnh
hưởng chút nào đến chuyện ann ôm Khương Từ vào phòng ngủ, đóng cửa rất nhẹ, sợ đánh thức đứa trẻ
đang ngủ ở phòng trẻ em bên cạnh. Đèn tường được bật lên, ánh đèn nhất thời chói mắt khiến Khương
Từ theo bản năng nhắm mắt lại.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã bị Phó Thời Lễ không nhanh không chậm bế vội lên giường.
Bất kể làm chuyện gì, tứ thái anh đều tao nhã, bình tĩnh, như vĩnh viễn đều nằm trong lòng bàn tay
anh, lòng dạ thâm sâu đáng sợ, am hiểu đi từng bước kéo người rơi vào bẫy của anh.
Khương Từ hoảng hốt nhớ lại, tựa hồ Phó Thời Lễ khi làm tình vẫn duy trì tác phong trật tự.
Giờ phút này, thân hình thon dài, đĩnh bạt đứng trước mép giường, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ
rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn vẻ mặt vủa cô, không
rời đi một giây, ngón tay bắt đầu cởi cúc quần áo ở nhà, bộ ngực săn chắc dần lộ ra, lộ ra sức hấp
dẫn mạnh mẽ của một người đàn ông.
Khương Từ nhìn anh cúi người tới gần, thậm chí giọng nói truyền đến còn mang theo hơi thở nóng rực
thiêu đốt người: “Anh nói với em chưa…… Mỗi lần em uống chút rượu làm với anh, đều lại thêm mẫn
cảm?”
Cho nên ở dưới lầu khi Phó Thời Lễ nếm được mùi rượu trong cốc nước của cô, ý nghĩ xấu xa liền nổi
lên.
Anh dùng ngón tay thon dài cởi bỏ váy của cô, ngón tay lướt qua làn da trắng nõn, nhiệt độ nóng
bỏng khiến hai mắt Khương Từ run lên, nhưng đồng thời trong lòng cũng giấu tâm sự nên không thấy có
nhiều cảm giác khi bị anh chạm.
Sắc tâm của Phó Thời Lễ đều đi cùng nhau, không có sự chênh lệch khác thường trong cảm xúc kỳ lạ
của cô.
Anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn.
Khương Từ cau mày, dường như không nhịn đựng được nữa. Trong đầu đột nhiên xuất hiện câu nói của
Lương Hề Ngọc …
〈Lúc trước anh ta mượn say rượu cường bạo Kiều Doãn Yên lại không muốn lấy cô ấy, chậm chạp trì
hoãn hôn ước không muốn thực hiện.〉
〈Muốn kiểm tra hàng trước, liền đem người ta lên giường.〉
“Đêm nay người của em trở về, linh hồn còn ở bên ngoài sao?” Phó Thời Lễ hôn cô hồi lâu, lại không
thấy Khương Từ nhiệt tình đáp lại, môi mỏng mang theo hơi thở ẩm ướt tới bên tai cô, thì thào nói.
Điều này cũng kéo Khương Từ trong trạng thái thất thần trở về, đôi mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn chằm
chằm người đàn ông phía trên, trong lúc nhất thời đầu óc hoàn toàn rối rắm.
Loại cảm giác này thật khó diễn tả.
Khương Từ vẫn luôn tin rằng Phó Thời Lễ giữ mình trong sạch, trong tiềm thức cũng chọn tin tưởng
nhân phẩm của anh.
Nhưng lời Lương Hề Ngọc nói vẫn như một cái gai mỏng cứa vào tim cô, không rút ra được, chỉ cần
chạm vào một chút sẽ rất khó chịu.
Phụ nữ đôi khi có tính chiếm hữu cao hơn đàn ông.
Cô chẳng những sẽ để ý Phó Thời Lễ và Kiều Doãn Yên bị hôn ước ràng buộc ở bên nhau mấy năm, liệu
hai người có hành vi thân mật hay không, cô rất để ý…… cho dù chỉ là tin đồn cũng không được.
Từng câu từng chữ đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Phó Thời Lễ đa số thời điểm đều tôn trọng phụ nữ, hoàn toàn không giống người sẽ làm ra loại hành
vi cường bạo phụ nữ, nhưng Khương Từ vẫn không nhịn được mà nghĩ……
Anh sẽ không chạm vào một vị hôn thê xinh đẹp sao? Nếu chạm vào, xảy ra ở mức độ nào?
Khương Từ nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man, thứ gọi là ghen nhanh chóng làm sắc mặt cô
thay đổi, ích kỷ cho rằng Phó Thời Lễ là của cô, toàn thân trên dưới, ngay cả một sợi tóc cũng là
của cô.
“Làm sao vậy?” Phó Thời Lễ ngừng hôn, ngẩng đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm sắc mặt cô.
Ân ái vốn dĩ êm đẹp lúc này đã thay đổi.
Khương Từ đè lồng ngực rầu rĩ, mở miệng nói: “Lúc trước chúng ta chơi tình một đêm tình, anh chính
là lợi dụng khi em uống say chiếm tiện nghi.” Phó Thời Lễ nhướng mày, con cũng sắp đi học, mới tính
sổ chuyện cũ?
Cảm xúc của phụ nữ khi say không thể giải thích được, Phó Thời Lễ muốn giành lấy sự thoải mái nên
kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Ân, lúc đó anh đã không kiềm chế được bản thân, đối với em thấy sắc nảy
lòng tham.”
Vừa nghe như vậy, cảm xúc của Khương Từ càng không đúng, đầu ngón tay nắm lấy cổ áo của anh, hô hấp
dồn dập, lớn tiếng hỏi: “Vậy lúc trước anh còn thấy sắc nảy lòng tham với người phụ nữ nào?”
“Hoặc là, em là người đầu tiên?”
Hai câu hỏi sắc bén này gần như đã đưa anh vào danh sách những kẻ cặn bã.
Phó Thời Lễ: “……”
Đêm nay Khương Từ uống rượu, cho nên không thể khống chế được cảm xúc của mình, cãi lại với anh:
“Khi anh còn độc thân, không có vợ quản, có phải chỉ cần một người phụ nữ xinh đẹp nhiệt tình ám
chỉ là anh đều không từ chối. Lúc trước không phải em cũng như vậy sao, anh ngủ một lần cảm thấy
không tệ liền theo đuổi em muốn ngủ lần thứ hai.”
Nói trắng ra là, Khương Từ trần trụi ghen ghét. Lời này của cô, chọc Phó Thời Lễ cười.
Không giống nụ cười vân đạm phong kinh thường ngày, ngón tay thon dài véo cằm cô, nhìn chằm chằm
khuôn mặt vừa ủy khuất vừa tức giận của Khương Từ, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp, nguy hiểm:
“Khương Từ, em đem anh trở thành loại người nào?”
(*) Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.
Vẻ mặt của Khương Từ nghiêm túc, nghĩ thầm không phải cô đem anh trở thành loại người nào mà có
người đem anh – Phó Thời Lễ trở thành một kẻ hiep dam.
Lương Hề Ngọc là bạn tốt của Kiều Doãn Yên, danh môn để ý nhất chính là thể diện và thanh danh.
Sao có thể ác ý đi bịa đặt Kiều Doãn Yên bị cường bạo, còn gièm pha bệnh trầm cảm của cô ấy?
Khương Từ càng nghĩ càng tức giận.
Bởi vì để ý mới không lý trí hỏi rõ như ngày thường.
”Phó Thời Lễ, anh tránh xa em ra, bằng không em nhịn không được muốn cãi nhau với anh.”
Cảm xúc không giải thích được, còn dọa sẽ cãi nhau với anh.
Sự xúc động trước kia của Phó Thời Lễ cũng chậm rãi nhạt đi, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào
khuôn mặt nhỏ rất không vui của cô.
Anh chưa nói một lời nặng nào, vành mắt Khương Từ đã đỏ lên.
“Sao em lại giống con trai rồi? Thằng bé hôm nay chưa được uống trà sữa còn khóc với anh.” Phó Thời
Lễ nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, tia tức giận trong ngực cũng bùng nổ được.
Anh bất lực không chút do dự vươn tay cánh tay ra cường thế ôm Khương Từ vào trong lòng.
Cũng không màng cô giãy giụa kháng cự, cúi đầu, thầm cảnh cáo bên tai cô: “Anh không thể để em chịu
ủy khuất rồi cứ ngủ như này, biết không? Nói rõ cho anh biết, tối nay bên ngoài đã xảy ra chuyện
gì? Ai chọc em? Hay là người bạn bị người đàn ông nào đó tổn thương, em về nhà giận chó đánh mèo
lên người đàn ông của mình?”
Khương Từ nghe những lời này liền trầm mặc.
Bộ quần áo ở nhà trên người vẫn đang xộc xệch, mới chỉ cởi được mấy viên cúc áo, đàn ông thân mật
mới làm được một nửa sao có thể dừng lại, người đàn ông mạnh mẽ kiềm chế bản thân sao có thể làm
chuyện xấu xa tổn thương phụ nữ?
Phó Thời Lễ ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, cánh tay hữu lực là thứ mà phụ nữ không thể thoát khỏi.
Đột nhiên Khương Từ cảm thấy hành vi hiện tại của mình thật nực cười. Ghen khiến bản thân chật vật
không thôi.
Tầm mắt sắc bén của Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm cô, khăng khăng phải hỏi ra nguyên nhân.
Nếu không, đêm nay hai người ai cũng đừng nghĩ ngủ.
Khương Từ nghẹn nửa ngày, lông mi mịn màng khẽ động chua xót, sau khi kìm được nước mắt, giọng nói:
“Em phát hiện, em giống như đã yêu anh.”