Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Khương Từ gọi điện kêu Hòa Sanh đến ăn cơm.
Vừa quay đầu lại thấy Đường Hàm Hàm nhàm chán cầm điện thoạt. Cô bị nhốt trong nhà đã lâu, đêm nay
hiếm khi được thả ra một lần, miệng cắn chặt, đang cúi đầu, ngón tay điên cuồng lướt Weibo.
Đột nhiên, cô nhận ra Khương Từ đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng lên, hai người nhìn nhau.
Đường Hàm Hàm lặng lẽ dùng tay chặn màn hình điện thoại, vẻ mặt vô tội. “Chị làm sao vậy?”
Khương Từ vô tình nhìn thấy vẻ mặt oán hận như muốn báo thù của cô.
Đường Hàm Hàm mới không muốn trở thành nữ chính dỗi Triển Tín Giai ở trên mạng, lắc lắc đầu, muốn
nói sang chuyện khác, tùy tiện tìm một người ra nói: “Chị dâu, nghe nói Sầm Tiểu Mạn đã chuyển ra
ngoài ở.”
“Hả?”
“Em họ anh họ (Phó Giai Thành) và dì anh ấy…..Mấy năm nay nghi ngờ ba và chồng có người tình bên
ngoài sau đó lại bắt đầu nói Sầm Tiểu Mạn sinh ba đứa con đều là con gái, trong cơn tức giận cô ấy
đã dọn đi rồi.”
Lời này của Đường Hàm Hàm làm Khương Từ ngạc nhiên, hỏi: “Sầm Tiểu Mạn đã nghĩ thông suốt từ khi
nào?”
Vốn muốn nói Sầm Tiểu Mạn sao lại đột nhiên có cốt khí như vậy, nhưng nghĩ lại nói người khác như
vậy cũng không tốt.
Đường Hàm Hàm nói: “Còn dám không dọn đi, không phải mẹ chồng cô ấy đến thời mãn kinh, thì chính cô
ấy đến thời kì mãn kinh trước.”
Mấy năm nay Khương Từ đều sống ở nước ngoài, gần như không lui tới với họ hàng Phó Thời Lễ. Ngay cả
Kiều Doãn Yên, số lần gặp mặt cũng rất hiếm.
Cô không cố tình hỏi thăm cuộc sống của người khác, đương nhiên dù là Sầm Tiểu Mạn hay Kiều Doãn
Yên, cô cũng không biết tin gì.
Có đôi khi, sự trùng hợp lại là một điều kỳ diệu.
Khương Từ vừa cùng Đường Hàm Hàm nhắc những người này, sau khi Hòa Sanh đến, ba người gọi rượu vang
rồi ngồi xuống cùng nhau ăn cơm. Khi Khương Từ đi đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, tay trắng nõn
đưa thẻ ATM ra, một tay khác đồng thời cũng đưa ra.
Hai người đồng thời lên tiếng: “Thanh toán.”
Khương Từ hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kiều Doãn Yên mặc váy đỏ đứng bên cạnh, tầm mắt hai người
đối diện nhau.
Theo sau cô từ phòng riêng đi ra còn có một số tiểu thư danh môn trong vòng, đồ ăn thức uống no đủ,
tay cầm túi xách và áo khoác đứng cùng nhau. Tuy rằng quan hệ giữa chị em dâu giữ hai người kém xa
so với bạn bè bình thường, nhưng Khương Từ vẫn khẽ gật đầu với cô, coi như chào hỏi.
Ánh mắt Kiều Doãn Yên chỉ lướt qua cô, không nói gì.
Hai người trước sau thanh toán, tầm mắt tựa hồ đều muốn rớt xuống. Khương Từ nghe thấy, sau lưng
thì thầm bàn tán, lại không để ý.
Ngay cả nụ cười trên môi Kiều Doãn Yên cũng dần biến mất, sau khi thanh toán xong, xoay người nói
với những người bạn trong vòng: “Đi thôi.” “Doãn Yên, đây chính là người vị hôn phu cũ của cậu cưới
à, không giới thiệu một chút sao?”
Trong đó có một vị thiên kim, giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng vừa đủ để ai cũng có thể nghe
thấy.
Cô ấy dường như có quan hệ tốt nhất với Kiều Doãn Yên, nhiều ít cũng tức giận khi Phó Thời Lễ giải
trừ hôn ước với Kiều Doãn Yên, xoay người kết
hôn với một người phụ nữ khác.
Kiều Doãn Yên nhíu mày, gọi tên bạn mình: “Hề Ngọc.”
Lương Hề Ngọc muốn cười, tầm mắt còn nhìn chằm chằm Khương Từ đang nói chuyện với nhân viên thu
ngân ở quầy: “Tôi chỉ muốn biết người nào có thể khiến Phó đại công tử yêu thích, còn muốn giải trừ
hôn ước với cậu.” Ngón tay trắng nõn của Khương Từ nhận lại tấm thẻ, nghe xong những lời này, chậm
rãi xoay người lại.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang nói chuyện một cách thẳng thắn, dưới ánh mắt của mọi
người, cô ta nói: “Bây giờ tôi nhìn thấy rồi?”
Lương Hề Ngọc bị cô lạnh nhạt nhìn chính diện có chút sững sờ, sau đó cười lạnh: “Xem ra vị Phó phu
nhân này tính tình không được tốt lắm.” Đứng đằng sau nghị luận người khác, bị người dùng mặt lạnh
đối đãi, còn muốn trách cứ cái tính tình nóng nảy của đối phương.
Thành thật mà nói, Khương Từ thực sự coi thường bộ mặt giả tạo của Kiều Doãn Yên và bạn bè cô. Cô
thích bạn bè mình thẳng thắn, thành khẩn chẳng hạn như Đường Hàm Hàm và Hòa Sanh, bao gồm cả người
bạn cùng thuê nhà ba năm trước – Tiêu Họa.
Không ai không có tính tình thẳng thắng, thành khẩn, không hề có ý xấu. Cô nhìn về phía Kiều Doãn
Yên đang lộ vẻ xấu hổ, trước mặt mọi người làm rõ: “Theo tôi được biết, lúc trước là cô phá hỏng
hôn ước với Phó Thời Lễ trước, sao bây giờ từ miệng người khác lại trở thành Phó Thời Lễ và tôi
liên thủ?”
Mỗi một chữ của Khương Từ đều nói vô cùng rõ ràng.
Cô cũng dời tầm mắt chuyển về phía Lương Hề Ngọc, tự tin nói: “Cô có năng lực, lần sau trước mặt
Phó Đình Ngạn lặp lại những lời này, tôi xem cậu ấy có muốn nghe không.”
Sắc mặt Kiều Doãn Yên thay đổi.
Còn Lương Hề Ngọc cũng lạnh lùng nói: “Cái miệng cô lợi hại hay chỗ dựa của cô lợi hại?”
Trước lúc đó cô đã nghe Kiều Doãn Yên nói mấy lần Khương Từ người phụ nữ này rất giỏi lợi dụng
người khác.
Ở Phó gia, chịu một chút ủy khuất liền đi tìm Phó Thời Lễ cáo trạng, thổi gió bên gối nhiều lần làm
mất lòng với rất nhiều họ hàng Phó gia, đôi khi ngay cả mẹ chồng, cũng bị giận chó đánh mèo.
(*) thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy
chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao
trong một số sự việc.
Cho nên, mấy năm gần đây toàn bộ Phó gia không ai dám nói một câu Khương Từ không phải.
Lương Hề Ngọc không quen nhìn những người phụ nữ như vậy nhất, rõ ràng xét về thân phân, bối cảnh,
tài năng hay năng lực xã giao, Kiều Doãn
Yên đều hơn, bộ dạng cũng nổi bật nhưng cố tình lại bại trên tay Khương Từ.
Khương Từ lười tranh cãi với cô ở nơi công cộng, đo miệng lưỡi cãi cọ. Cô thanh toán hóa đơn xong,
vẻ mặt lạnh lùng chuẩn bị trở về phòng riêng. Lương Hề Ngọc đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt
tức giận nhìn Khương Từ, khi muốn mở miệng nói, người phụ nữ này đột nhiên đến gần, dùng thanh âm
chỉ có hai người nghe thấy, đè nặng từng chữ ở bên cạnh nói với cô: “Khương Từ, tôi nói thật cho cô
biết, Phó Thời Lễ là một kẻ đạo đức giả…… Lúc trước anh ta mượn say rượu cường bạo Kiều Doãn Yên
lại không muốn lấy cô ấy, chậm chạp trì hoãn hôn ước không muốn thực hiện, còn đẩy cho em trai mình
chịu trách nhiệm, những việc này, anh ta có nói với cô chưa?”
Khi trong đôi mắt Khương Từ có chút giật mình, Lương Hề Ngọc buông lỏng tay cô ra, cười lạnh nói:
“Tôi không có thời gian lừa cô, Kiều Doãn Yên từng bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, còn muốn tự
sát. Sau đó lại gặp Phó Đình Ngạn, chính anh ta là người từng chút đến gần trái tim Kiều Doãn Yên,
mang cô ấy từ bờ vực tuyệt vọng nhất kéo trở về, bằng không Kiều Doãn Yên làm sao lại có thể gả cho
một đứa con ngoài giá thú?”
“À đúng rồi.” Thấy mặt Khương Từ tái đi, cô nhẹ giọng nói thêm: “Lúc trước Phó Thời Lễ đính hôn với
Kiều Doãn Yên không bao lâu liền cường bạo cô ấy, còn nói bất mãn với trưởng bối trong nhà chưa hỏi
qua ý kiến anh ta đã tùy tiện định ra hôn ước với một người phụ nữ xa lạ, muốn kiểm tra hàng trước,
liền đem người ta lên giường.”
Ngón tay Khương Từ nắm chặt vào lòng bàn tay, nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên chính là
tức giận.
Bởi vì lời Lương Hề Ngọc nói, không chỉ vũ nhục nhân phẩm của Phó Thời Lễ mà còn ghê tởm cô.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin?”
“Tin hay không là tùy cô, cô may mắn, ngủ với Phó Thời Lễ lập tức liền mang thai… bằng không kết
cục của cô cũng không tốt hơn Kiều Doãn Yên đâu.” Lương Hề Ngọc ám chỉ xong một câu như vậy liền
cười nhẹ xoay người rời đi.
Cách 1 khoảng, Kiều Doãn Yên hỏi cô đuổi theo làm gì.
Lương Hề Ngọc tùy tiện tìm cớ có lệ qua đi, lôi kéo mọi người rời đi. Khương Từ đứng im tại chỗ,
chậm rãi nhíu mày.
Trở lại phòng ăn, Đường Hàm Hàm và Hòa Sanh uống đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, như tìm được tri kỷ,
rất vui mừng nói: “Chị Hòa Sanh, lần đầu tiên em nhìn thấy chị đã cảm thấy đặc biệt thân thiết, về
sau chị hãy đối xử với em như một cô em gái.”
Đường Hàm Hàm là một cô gái được nuôi dưỡng trong một gia đình có bầu không khí tốt đẹp, tính cách
rất rộng rãi, vui vẻ, làm việc không gò bó bản
thân, có thể tự nhiên làm quen với bất kỳ ai.
Cô nấc lên, quay lại thì thấy Khương Từ đã trở về.
“Chị dâu, chị thanh toán hóa đơn xong chưa?” Đường Hàm Hàm vô cùng đáng thương nói: “Đừng về vội,
em về sẽ lại bị nhốt.”
Mặt ngoài Khương Từ không nhìn ra một chút thần sắc khác thường nào, sau khi ngồi vào chỗ lại tự
rót rượu uống.
Hòa Sanh cũng có chút say, bản thân cô không biết uống rượu lắm. Tửu lượng so với Đường Hàm Hàm ít
ỏi đến đáng thương.
Cho nên liền nằm lên mặt bàn, từ từ nhắm mắt lại.
Phòng náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, sau khi Khương Từ uống một ngụm, mới không chút để ý nói
với Đường Hàm Hàm: “Vừa rồi ở bên ngoài chị gặp Kiều Doãn Yên.”
“Chị dâu 2?”
Đường Hàm Hàm lấy một viên kẹo từ trong túi ra, một bên bóc ra nói: “Chị ấy cũng đến nhà hàng này
ăn cơm sao.”
“Ừ còn đi cùng một nhóm tiểu thư.”
Đường Hàm Hàm nghe xong cũng không ngạc nhiên, nói: “Chị dâu 2 thật thích chơi với những bạch phú
mỹ trong vòng đó, không phải uống trà chiều thì làm đẹp, mua sắm, ăn uống, mỗi người đều mang theo
một bộ mặt nạ, mệt chết.”
Càng là những người được gọi là tiểu thư danh môn – bạch phú mỹ lại càng sĩ diện.
Ngầm phân cao thấp cũng có, địa vị thân phận phân chia ba bảy loại. Đường Hàm Hàm không thích chơi
với những người này nhất. Trong mắt cô, cuộc sống của một vị tiểu thư giống Kiều Doãn Yên già hơn
mấy năm chẳng khác gì mẹ cô và các dì phu nhân khác.
Khương Từ đang uống một ngụm rượu trong miệng, hai mắt rũ xuống khó có thể nhìn ra lúc này cô đang
nghĩ gì.
Sau một lúc sau, mới hỏi: “Chị nghe nói Kiều Doãn Yên trước kia đã từng…”
“Hả?”
Khương Từ ngước mắt lên nhìn ánh mắt không hề phòng bị của Đường Hàm Hàm, trong lúc nhất thời lời
nói lại nghẹn ở cổ họng.
Cô lắc đầu cười trừ: “Không có việc gì.”
Đôi khi phụ nữ cũng là một giống loài kỳ lạ, khi đối mặt với những điều mình quan tâm, họ lại bối
rối. Khương Từ ngồi trên ghế, uống hết nửa bình rượu vang còn lại lúc nào không biết.
Khi có vài phần men say, cô mới chậm rãi nhớ lại cảm giác này. Có thể là yêu.
Mới có thể không muốn nghe một chút tin đồn nào về Phó Thời Lễ dính líu với người phụ nữ khác, cảm
giác khó chịu phát sinh trong lòng gọi là ghen,
lan tràn dữ dội. Lần đầu tiên trong đời Khương Từ dường như nhận ra rõ ràng, cô đang ghen.
Ghen tị với Kiều Doãn Yên vì đã từng lấy thân phận vị hôn thê đứng bên cạnh anh mấy năm.
Ghen với bất cứ điều gì phát sinh giữa Kiều Doãn Yên và Phó Thời Lễ, cho dù chỉ là một sự tương tác
bình thường cũng có thể trở thành thứ cô quan tâm.
Đầu ngón tay Khương Từ xoa huyệt Thái Dương đau nhức, cười khổ. Đêm nay cô thực sự say.
*
Hơn 9 giờ tối, cả ba người phụ nữ đều uống rượu nên không an toàn trở về. Khương Từ nhìn Hòa Sanh
vẫn đang nhắm mắt ghé đầu lên mặt bàn và Đường Hàm Hàm người đang bắt đầu chất vấn Triển Tín Giai,
đều say không nhẹ.
Cô đành phải gọi điện thoại nhờ nữ trợ lý đến đưa Hòa Sanh về, đồng thời lại gọi cho tài xế của nhà
Đường Hàm Hàm.
“Anh nói em tuổi còn nhỏ chưa trưởng thành, chưa cùng em kết hôn sinh con khỉ con đúng không. Vậy
đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với em.” Đường Hàm Hàm lớn giọng mắng Triển Tín Giai,
mắng đến nấc lên.
Cô thở phì phò, khuôn mặt tức giận, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Khương Từ, lại ợ nhẹ một lần nữa:
“Chị dâu, chị về với anh họ em trước, cứ để em một mình.”
Khương Từ lắc đầu, việc này cô không làm chủ được.
Đường Hàm Hàm thấy không còn hy vọng, lại đi đường vòng cứu nước nói: “Vậy thì, phim mới của chị
cho em một vai diễn nha, như vậy em mới có thể có cớ ra ngoài, được không?”
“Em muốn phá bỏ hình tượng không đóng vai phụ?”
“Tên cặn bã Triển Tín Giai kia đã phá vỡ hình tượng chỉ đóng nữ chính của em, vì cái gì em không
thể phá vỡ mà đóng vai phụ?” Đường Hàm Hàm nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chị dâu, em muốn trở
thành khách mời trong bộ phim của chị, chị giúp em lập CP với một diễn viên nam đẹp một chút, làm
anh ta tức chết.”
Khương Từ để cho cô một vai diễn, thật ra là có thể. Chỉ cần Đường Hàm Hàm nguyện ý diễn.
“Chị dâu, nam chính của chị chọn được chưa?” Khương Từ gật đầu nói danh sách diễn viên.
Đường Hàm Hàm nói với cô: “Trong giới giải trí người nổi tiếng nhất thời gian gần đây là Cố Cảnh
Châu…… Anh ta rất thích hợp diễn nhân vật âm u suy sụp vật, lúc trước em đã từng hợp tác với anh
ta, nghe thấy một ít tiếng gió.”
Khoảng thời gian trước Khương Từ cũng nghe qua, liền hỏi: “Sao?”
Đường Hàm Hàm nhìn Hòa Sanh đang say chết, khẽ tiến lại gần, ghé vào lỗ tai nói rất nhỏ: “Chị dâu,
người đại diện của anh ta cũng là người đại diện cũ của chị, bằng không chị có thể tìm anh ta diễn,
anh ta ấy, em nghe nói là dựa vào việc ngủ với người đại diện.”
Đây là điều không thiếu trong giới giải trí, minh tinh muốn nổi tiếng thì ngủ với người để lấy tài
nguyên.
Việc này trong giới chỉ không phải là điều mới, điều mà Đường Hàm Hàm muốn nói là: “Cố Cảnh Châu
lúc trước diễn vai quần chúng không được quan tâm lại được Lý Diệp Na khen ngợi, sau đó cốt truyện
chú chó con và chị gái, chị cũng hiểu đi? Cố Cảnh Châu mấy năm nay…. Một bên phấn đấu trở thành Ảnh
đế, một bên làm tiểu bạch kiểm của Lý Diệp Na, anh ta còn thường xuyên đến những hội sở cao cấp có
dịch vụ đặc biệt để tiêu tiền học hầu hạ phụ nữ.”
Trong giới ít người biết chuyện này.
Bằng không bị truyền ta chỉ sợ hình tượng của Cố Cảnh Châu nháy mắt sẽ bị sụp đổ.
Khương Từ: “……”
“Lý Diệp Na có thể nói là phiên bản Diệt Tuyệt sư thái trong giới giải trí, kết quả không cho nghệ
sĩ trên tay đi ra ngoài dùng quy tắc ngầm, lại chính mình thực hiện quy tắc đó.” Đường Hàm Hàm rất
ghét bỏ nhăn mặt, còn nói: “Chị dâu, Trần Bội Bội năm đó không phải bị chị bức giải nghệ sao……”
“Ừ?”
“Cô ấy đi sinh con cho một nhà giàu, mấy năm không ngại cực khổ sang Mỹ thụ tinh nhân tạo, liều
mạng sinh một đôi long phượng, còn trong vòng bạn bè công khái đánh chính thất, 3 ngày 2 lần khoe
giàu có, khoe ảnh bụng bầu, khiến hai bên chết đi sống lại.”
Về chuyện xảy ra trong giới thượng lưu, Đường Hàm Hàm giống như không hết chuyện để nói, hừ hừ hai
tiếng nói: “Kết quả thật xứng đáng, chính thất kia nha, thủ đoạn cũng thật lợi hại, nhịn Trần Bội
Bội làm yêu làm quái mười tháng, chờ cô ta sinh hạ thai long phượng khỏe mạnh, trực tiếp nhờ trưởng
bối trong nhà ra mặt, ôm con trai về nuôi dưỡng, con gái liền ném cho Trần Bội Bội nuôi dưỡng, công
khai tặng cho Trần Bội Bội một căn biệt thự, nói cảm ơn Trần Bội Bội sinh cho cô ta một đứa con
trai.” Đường Hàm Hàm ghét chết Trần Bội Bội, tự nhiên vui sướng khi người gặp họa.
Khương Từ nghe thấy điều này cũng không ngạc nhiên.
Gả vào hào môn đã không dễ dàng, làm tình nhân của đàn ông hào môn càng không dễ dàng.
Nếu Trần Bội Bội không đi vào đầm lầy thì vẫn có một địa vị trong giới giải trí, bây giờ gieo gió
gặt bão.
Những việc này, trôi qua mấy năm rồi.
Ở trước mặt Khương Từ cũng mờ nhạt, khi cô nghe thấy tên Lý Diệp Na hay Trần Bội Bội, trong mắt
cũng không còn cảm xúc gì.
Ngược lại, điều để ý nhất lúc này chính là sự tồn tại của Kiều Doãn Yên. Điều này xảy ra cố tình
khiến cô không thể đơn phương thoát khỏi mối quan hệ đầy ràng buộc với người phụ nữ này.
Khương Từ nghĩ lại, lại đau đầu, không nói chuyện. Nửa giờ sau, người đón các cô cũng đến.