Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
〈Em phát hiện, em giống như đã yêu anh.〉
Giọng nói của người phụ nữ nhỏ, mang theo một tia ủy khuất khó có thể che dấu khiến Phó Thời Lễ
nghe được, huyệt thái dương nhảy thình thịch. Anh chậm rãi thu lại vòng cung khóe môi, giọng nói
trầm thấp: “Sao lại như vậy, trước kia em không yêu anh sao?”
Khương Từ nhất thời không nhịn được nói ra, lại không phải ý anh hiểu. “Em……” Hơi mở miệng muốn nói
rõ ràng, lại nghe thấy Phó Thời Lễ thần sắc nghiêm túc nói cướp lời: “Khương Từ, cho anh một lời
giải thích.” Trong mắt Khương Từ còn có nước mắt nhàn nhạt, cảm thấy không nhìn rõ thần sắc trên
mặt anh, cô dùng sức chớp lông mi, muốn bình tĩnh lại, nức nở hai tiếng mới nói: “Anh hiểu sai ý
của em……”
Một câu chính là 6 chữ.
Phó Thời Lễ nhìn cô lúc này, mạnh mẽ phản bác anh đã hiểu sai, suýt chút nữa mất đi phong độ cưỡng
hôn cô.
Lúc này, Khương Từ cũng mặc kệ thần sắc anh có khó coi đến mức nào, tự nói với mình: ”Trước kia em
cảm thấy…. ở bên anh là vì Tự Bảo, tất nhiên em cũng thích anh, nhưng lại không phải không thích… ”
Đôi mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng mím lại, không mở miệng ngắt lời.
Anh thật sự muốn xem người phụ nữ này có thể cắm bao nhiêu nhát dao vào ngực anh?
“Em vẫn luôn sợ hãi bị anh nuôi dưỡng, chờ đến ngày nào đó anh yêu thích một người phụ nữ khác ở
bên ngoài, em sẽ không có tự tin cùng anh cãi nhau, nói hai chữ ly hôn.” Khương Từ ngoài mặt rất
tin tưởng anh, tiềm thức trong nội tâm thực sự lại rất phòng bị Phó Thời Lễ.
Có lẽ ngay từ đầu đã không tin, một người đàn ông thành thục, trưởng thành như vậy sao lại không có
vận đào hoa vây quanh?
Cho nên, cô cũng tự mình hiểu lấy.
Nếu Phó Thời Lễ không cho cô quản, Khương Từ khẳng định cũng không quản được.
Vì vậy mới có thể đơn giản mặc kệ anh, sẽ không áp đặt quản thúc mọi hành vi của Phó Thời Lễ.
Khương Từ bây giờ nói mình đã yêu anh, một cách giải thích khác là giờ cô không còn giả vờ thờ ơ
nữa. Đôi mắt cô đỏ lên, vươn đầu ngón tay nắm lấy cổ áo anh, dù sao bất cứ giá nào cũng trực tiếp
làm rõ: “Phó Thời Lễ, em đã rất thích anh, làm sao bây giờ…… em bây giờ chỉ cần nghe thấy, nghĩ
đến…… anh liên quan đến một người phụ nữ nào khác, cho dù là chuyện quá khứ em vẫn sẽ ghen tị đến
mức phát điên.”
Cô đỏ mắt, không ngừng nói cho anh: “Em muốn độc chiếm anh ——”
Đôi lông mày của Phó Thời Lễ chậm rãi giãn ra, vươn bàn tay to xoa cái ót người phụ nữ, ấn cô vào
ngực mình, giọng nói xen lẫn hơi thở ấm áp phả xuống: “Người em thích là chồng em, người em muốn
độc chiếm cũng là chồng em, không ai có thể ngăn cản em.”
Hàm ý chính là cho cô độc chiếm.
Thấy anh hiểu, trong lúc nhất thời Khương Từ cảm thấy phải xin lỗi vì những lời nói và việc làm
không bình thường của mình đêm nay: “Thực xin lỗi.”
Phó Thời Lễ rất khoan dung tha thứ cho cô: “Bây giờ cảm thấy khá hơn chưa?”
Khương Từ gật đầu lại lắc đầu, cô cũng vươn tay ôm lấy vòng eo của người đàn ông, trầm giọng nói:
“Chúng ta phải có qua có lại mới đúng, còn anh…… Anh là thích em, hay yêu em?”
Phó Thời Lễ thấy cô thực sự không muốn ăn chút thua nào.
Sau khi thổ lộ tâm ý của mình đã nóng lòng muốn nghe anh nói. Khương Từ biết lúc này dù người đàn
ông không chân thành cũng sẽ lừa dối cô bằng những lời ngon ngọt.
Nhưng cô lại muốn nghe, ngẩng đầu lên, đôi mắt cố chấp nhìn anh: “Anh nói đi… anh yêu em từ khi
nào.”
Phó Thời Lễ thần sắc cười như không cười, đáy mắt lại có vài phần nghiêm túc cân nhắc, nghĩ nghĩ
một lúc mới mở miệng nói: “Từ khi em sinh Tự Bảo.”
Dù đã qua mấy năm, đến nay anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ yếu ớt, xanh xao của Khương Từ nằm trên giường
bệnh.
Người phụ nữ này đã dùng chính mạng sống của mình để sinh con cho anh. Lúc trước vì làn da và vẻ
ngoài xinh đẹp của cô mà Phó Thời Lễ nổi lên sắc tâm, nhưng sau đó, anh đã yêu thứ thật nhất dưới
lớp da này.
Tình yêu của đàn ông thực tế hơn nhiều so với tình yêu của phụ nữ. Anh dùng bàn tay to của mình nhẹ
nhàng vuốt những giọt nước mắt trên khóe mắt Khương Từ, ngón tay thon dài lướt qua sống mũi xinh
đẹp của người phụ nữ, cùng với đôi môi mềm mại và làn da trắng nõn, mềm mại càng khiến người ta lưu
luyến.
Nhất thời, giọng nói truyền ra từ môi mỏng khàn đi, rõ ràng: “Lúc trước anh thích em, bây giờ là
yêu em, sau này càng muốn độc chiếm em.”
Khương Từ nghe xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cảm xúc của phụ nữ là không thể hiểu được, rõ ràng là tức giận, lại có thể dễ dàng bị đàn ông dỗ
dành.
Nhưng quay lại chuyện chính, cho dù đã hiểu rõ tình cảm của nhau nhưng Khương Từ vẫn phải hỏi rõ
chuyện, nếu không, sau khi cô biết rõ ràng mình đang yêu Phó Thời Lễ, chuyện này sẽ trở thành một
cái gai sắc nhọn trong tim cô.
Không nhổ ra được, lại không thể bỏ qua. Sớm muộn gì, cô cũng khó chịu đến chết.
Cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, ngăn cách bất kỳ động tĩnh nào trên hành lang, ngay cả rèm cửa
sổ cũng kéo vào. Khương Từ đang nằm trên chiếc giường lớn, đầu vẫn dựa vào ngực người đàn ông, mắt
cụp xuống, nói ra những lời Lương Hề Ngọc nói, không thừa không thiếu một chữ kể lại cho anh nghe.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Khương Từ khẽ cau mày nói: ”Em không biết sao Kiều Doãn Yên chia tay với
anh, khi thân phận hai người vẫn là vị hôn thê, anh và cô rốt cuộc có tiến triển thêm bước nào hay
không? Là đã quen nhau biết trước, cảm thấy không thích hợp mới giải trừ hôn ước hay là anh đơn
phương lạnh nhạt với cô ấy.”
Tất cả những gì cô nghe được chỉ là lời đồn.
Cho nên Khương Từ cho Phó Thời Lễ cơ hội nói rõ mọi chuyện.
Mà sau khi Phó Thời Lễ nghe thấy những lời này, mặc dù chưa nói gì, nhưng thần sắc trên khuôn mặt
tuấn mỹ rõ ràng nhăn nhó, lông mày cau chặt lại, đôi môi mỏng hơi hé mở, giọng nói nhiễm tức giận:
”Những lời này Kiều Doãn Yên tự mình nói ra? “
Khương Từ không vu oan ai, cô lắc đầu nói: “Là người phụ nữ tên Lương Hề Ngọc nói.”
“Thành thật mà nói, bây giờ Kiều Doãn Yên đã kết hôn với Phó Đình Ngạn nhiều năm, còn sinh ra một
cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Mà chúng ta cũng kết hôn được bốn năm, có một cậu con trai,
hai bên dưới một mái nhà cúi đầu ngẩng đầu đều có quan hệ. Em không hiểu Lương Hề Ngọc nói lời này
là đang ghê tởm ai?”
Nếu Kiều Doãn Yên đã ngủ với Phó Thời Lễ, sau khi bị vứt bỏ, lại quay lại kết hôn với Phó Đình
Ngạn, việc này truyền ra ngoài, toàn bộ mặt mũi Phó gia sẽ bị mất sạch.
Thân phận cô hào môn cao quý, sẽ chịu được khi bị người khác dùng ánh mắt kinh thường nhìn mình
sao?
Phó Thời Lễ nhìn vẻ mặt không vui của Khương Từ, anh mở miệng giải thích rõ ràng anh trong sạch
trước: ”Lúc trước Phó gia và Kiều gia đơn phương lập ra hôn ước, anh đang ở nước ngoài, mấy tháng
sau về nước mới biết mình có một vị hôn thê. Lúc đó, anh hoàn toàn không quan tâm Kiều Doãn Yên.
Hai người bị người trong nhà sắp xếp đi ăn cơm cùng nhau, hai bên đối dãi cũng không có hảo cảm
gì.”
Cho nên, Phó Thời Lễ càng có lý do trốn tránh cuộc hôn nhân này.
Anh nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấu một người phụ nữ xuất thân hào môn như Kiều Doãn Yên, được
nuôi dạy tốt, lại đoan trang, cao quý sẽ không lì lợm la liếm một người đàn ông, chỉ cần anh ám chỉ
một chút, cô ấy liền biết có ý gì.
Mấy năm nay Phó Thời Lễ thường xuyên tìm cớ không đến Kiều gia với tư cách là con rể tương lai, đều
để Phó Đình Ngạn đi ứng phó thay anh.
Anh và Kiều Doãn Yên là kiểu người thích bề ngoài hoàn hảo, nhưng mặt riêng tư, quan hệ lại trong
sạch hơn bất kỳ ai.
Bây giờ lại truyền đến tai Khương Từ nói anh đã cường bạo Kiều Doãn Yên, muốn ngủ trước để kiểm tra
hàng làm Phó Thời Lễ càng thêm tức giận, thần sắc trở nên u ám.
“Đừng lo lắng.” Phó Thời Lễ trấn an cảm xúc của vợ trước, kiên nhẫn nói: “Chuyện này, anh sẽ cho em
một lời giải thích chính đáng.”
Khương Từ gật đầu, cũng biết Phó Thời Lễ vì thể điện của Phó gia sẽ không đi tìm Lương Hề Ngọc hỏi.
Nếu việc này bị truyền ra ngoài, tính cả Kiều Doãn Yên thì Phó Đình Ngạn cũng sẽ không để yên.
Ai lại muốn nghe ai đó nói vợ mình bị cưỡng bức, bị trầm cảm đến tự tử? “Muộn rồi, ngủ đi.” Phó
Thời Lễ nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, không nói chuyện này nữa.
Khương Từ gối đầu trên chiếc gối trắng tinh, nheo mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông được
phản chiếu dưới ánh đèn, rất sạch sẽ, hoàn mỹ. Cô bất giác vươn những ngón tay mềm mại ra nắm lấy
một góc áo anh.
Phó Thời Lễ nằm bên cạnh cô, sau khi cẩn thận nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ, anh
mới đứng dậy đi vào thư phòng.
*
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng đã được hóa giải nhưng không có nghĩa chuyện này đã xong.
Vài ngày sau.
Trong một bữa tiệc xã giao, Phó Thời Lễ đích thân đến hỏi tham ba của Lương Hề Ngọc. Trong lời nói
chính là về sau nếu để anh nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí, anh sẽ tìm Lương Hề Ngọc tính sổ.
Ai bắt đầu trước, tự nhiên sẽ gặp rắc rối. Ba Lương đầu tiên là xin lỗi.
Sau đó Phó Thời Lễ nói thẳng: “Lương tiểu thư còn nợ vợ tôi một lời xin lỗi.”
“Đúng đúng.” Đương nhiên ba Lương không muốn bị Phó gia địa vị hiển hách kết thù. Ông chủ động rót
cho Phó Thời Lễ một ly rượu, cười làm lành nói: “Trở về tôi sẽ kêu con bé giải thích rõ ràng với
Phó phu nhân.”
Phó Thời Lễ đã đạt được mục đích, cười ôn hòa, cũng không vô lý không buông tha người.
Đêm hôm đó, ba Lương uống chút rượu về liền nổi giận, hơn nữa trước mắt bao nhiêu người trong tiệc
rượu lại khom lưng cúi đầu trước một người đàn ông bằng tuổi con mình, sau khi trở về, vẻ mặt tức
giận bước vào cửa.
Ngữ khí dữ tợn, vừa nhìn thấy vợ liền hỏi: “Hề Ngọc đâu?”
Mẹ Lương không rõ tình hình: “Ở trên lầu.” Nghe xong ba Lương liền sải bước lên lầu.
Không biết đang nháo cái gì, mẹ Lương sợ hãi vội vàng đuổi theo.
Cánh cửa phòng bị đập mạnh, khiến Lương Hề Ngọc ngạc nhiên, mới vừa tẩy trang xong, ngay sau đó đã
nghe thấy giọng nói của ba mình từ bên ngoài truyền đến: “Mở cửa.”
Lương Hề Ngọc còn tưởng xảy ra chuyện gì, không kịp nghĩ nhiều liền chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, cô thấy ba mình người đầy người mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng. “Ba, có chuyện gì ?”
Ba Lương không đi vào phòng con gái mà chỉ đứng trước cửa, vẻ mặt tức giận nói: “Hôm nay ba gặp Phó
thiếu.”
Lương Hề Ngọc nghe không hiểu, cô nhìn mẹ.
Mẹ Lương lại càng không hiểu, bà bước về phía trước nắm lấy cánh tay của chồng nói: “Anh nói cái
này làm gì? Đi xã giao đầy mùi rượu trở về không sợ dọa con gái sợ sao?”
Sự tức giận của ba Lương giống như bị bốc lên, chỉ vào Lương Hề Ngọc nói: “Nó bị dọa sợ? Tôi thấy
lá gan nó thật lớn, làm hại tôi tối nay giống cháu trai làm lành trước mặt Phó Thời Lễ.”
“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Lương Hề Ngọc bị chỉ trích, cũng không vui. Ba Lương nói năng hùng
hồn đầy lý lẽ hỏi: “Con có phải chạy đến trước mặt vợ Phó Thời Lễ nói với người ta Phó Thời Lễ
cưỡng gian em dâu mình?”
Sắc mặt lúc này của Lương Hề Ngọc thay đổi. ”Con….”
Mẹ Lương nghe xong bị dọa nhảy dựng
Sự chú ý của phụ nữ thường khác với đàn ông, bà phớt lờ lời chồng nói, vội vàng hỏi con gái: “Có
thật không?”
Trước sự chất vấn của ba mẹ, Lương Hề Ngọc đành phải nói: “Lúc đó con bị Khương Từ làm tức giận,
miệng lưỡi không suy nghĩ trước đã nói ra, nhưng con lại không phải bịa đặt.”
Ngụ ý đây là sự thật.
“Trời ạ.” Vẻ mặt của mẹ Lương kinh ngạc.
Kết quả là, hành động của ba Lương làm người khác kinh ngạc đến ngây người.
Ông mặt đầy tức giận, giơ tay tát Lương Hề Ngọc, mắng cô không có đầu óc: ”Việc này nếu mày bịa đặt
còn tốt, mày tung tin đồn thất thiệt không có chứng cứ sẽ không ai tin. Nhưng nếu là sự thật, mày
lấy ra nói, mày tin điều đầu tiên Phó gia làm chính là cắt cái miệng nói lung tung của mày không.”
Lương Hề Ngọc bị một cái tát này làm cho choáng váng.
Hai má cô sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đau đến mức không dám đưa tay lên
chạm vào, đôi mắt mở to không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ba mình.
Ba Lương cũng uống quá nhiều, dễ nổi nóng.
Đánh xong cái tát này, nhìn thấy ánh mắt thương tâm của con gái, trong lòng cũng có chút hối hận
nhưng nhất định cố gắng cứu lấy thể diện, ngữ khí cứng rắn mà nói: ”Con dành thời gian tìm vợ Phó
Thời Lễ xin lỗi rồi làm rõ chuyện này.”
Vẻ mặt của Lương Hề Ngọc vẫn trống rỗng, bị mẹ Lương kéo vào ngực, bên tai truyền đến thanh âm quở
trách ba của mẹ mình: “Con gái để ông đánh như vậy sao, ông cái lão già này, uống nhiều quá về cố
làm ra vẻ trước mặt mẹ con tôi làm gì……”
Cho dù ồn ào như thế nào, giờ phút này Lương Hề Ngọc đều không có phản ứng.
Cô chậm rãi đưa đầu ngón tay run run lên che gương mặt bị đánh, lông mi run rẩy đến lợi hại.
*
Phó Thời Lễ xử lý chuyện này như thế nào, Lương gia đã xảy ra chuyện gì. Khương Từ cũng không hỏi
những chuyện này.
Trong khoảng thời gian này cô bận rộn chuyện công ty, còn phải tốn thời gian tránh Khương Thuấn
Ngôn đến nhận họ hàng, không trở về Khương gia ở thủ đô, thái độ của cô cũng sẽ không thay đổi.
Buổi sáng Khương Từ thảo luận kịch bản với Thôi Duyệt Duyệt. Sau khi kết thúc, trong lúc vô tình
nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, bất ngờ hỏi: “Cô sắp kết hôn?”
Thông báo tuyển dụng người vào công ty, Khương Từ khẳng định đã xem qua hồ sơ nhân viên.
Cô nhớ rõ hồ sơ của Thôi Duyệt Duyệt ghi độc thân chưa lập gia đình, là một bà chủ cô cũng nên quan
tâm một chút.
Thôi Duyệt Duyệt cười nhẹ, ngọt ngào nói: “Đây là quà sinh nhận bạn trai tặng cho tôi, năm nay
chuẩn bị gặp mặt ba mẹ hai bên.”
“Chúc mừng.” Khương Từ nói.
Thôi Duyệt Duyệt rất kín tiếng, không muốn chủ động tiết lộ danh tính của bạn trai. Trước khi đi ra
khỏi văn phòng, cô nhân tiện nhắc tới Cố Cảnh Châu: “Khương đạo, tôi thấy anh Cố cũng thích hợp
diễn nam chính thứ 2.” Khương Từ lại không suy xét, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không phải người tôi
cần.”
Cô không xem thường quan hệ ngầm của Cố Cảnh Châu với người đại diện của mình, nhưng ngay từ lần
đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy quan hệ của bọn họ không đúng, cần gì phải trói buộc hai người lại.
Điều này sẽ phản tác dụng, đó là chưa kể rằng Cố Cảnh Châu trong mắt Khương Từ nhiều nhất cũng chỉ
là một diễn viên ứng tuyển nhân vật chính. Một lúc sau, sau khi Thôi Duyệt Duyệt rời đi, trợ lý đẩy
cửa tiến vào nói: “Khương đạo, có một vị tiểu thư tên Lương Hề Ngọc muốn tìm cô.”