Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Thấm thoắt đã tới tháng Năm, hội diễn văn nghệ sắp tới, đây đại khái là lần bung xõa cuối cùng trước khi lên lớp Mười Hai nên ai nấy trong lớp đều khấp khởi mong đợi.
Với Đỗ Nhược mà nói, chuyện này không mấy hấp dẫn cô, dù sao cô cũng chỉ là người từ nhỏ đến lớn chưa từng lên sân khấu, cô chỉ cần cầm máy ảnh chụp lại buổi diễn hôm đó là được.
Dưới sự sắp xếp của cô chủ nhiệm, cô phải phụ trách ghi lại toàn bộ quá trình luyện tập cũng như theo sát phần luyện tập và làm chân chạy.
Dưới sự nhất trí của mọi người, cả lớp sẽ diễn kịch, Lương Vũ hào hứng báo danh tham gia, cậu ta rất vui sướng, với chiều cao và thiên phú vận động hơn người, cậu ta và Lục Vũ Thiên chắc chắn sẽ được đóng vai chính.
Nhưng bảng phân vai cuối cùng lại khiến Lương Vũ đau nhói tim, cậu ta phải mặc đồ hóa trang, giả làm một con gấu.
Đương nhiên, so với nhân vật hậu cần chẳng có lấy một vai diễn như Đỗ Nhược thì việc có thể đứng chung một sân khấu với Lục Vũ Thiên, cho dù phải đội lốt thú cũng là chuyện vui, nhưng Lương Vũ chẳng thể nào vui nổi.
Tinh thần cậu ta sa sút hai ngày liền, cuối cùng nghe Đỗ Nhược động viên mãi mới tập trung luyện tập.
Đỗ Nhược giúp Lục Vũ Thiên sửa lại kịch bản, thỉnh thoảng sẽ chụp một số ảnh mọi người luyện tập trong phòng.
Mới đó đã đến buổi tổng duyệt trước hội diễn chính thức, mọi người ở trong phòng chờ lên sân khấu tập lại một lần cuối.
“Đừng ủ rũ thế, ngày mai phải lên sân khấu diễn rồi.” Đỗ Nhược cầm đầu thú bằng vải trong tay, tận tình khuyên nhủ Lương Vũ, “Cậu xem, chẳng phải chiếc mũ gấu này rất đáng yêu sao?”
“Đó không phải mũ, đó là vòng kim cô!” Lương Vũ vùi mặt trong lòng bàn tay, “Trời nóng thế này muốn tôi nổi sởi sao?”
“Lúc diễn chính thức, trong hội trường có máy lạnh, không sao đâu.” Đỗ Nhược tiếp tục an ủi.
Đỗ Nhược không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu lên.
“Đã tập luyện lâu như thế, giờ mà cậu còn om sòm khó chịu gì nữa.” Đỗ Nhược lẩm bẩm oán giận.
“Cậu cứ để tôi khó chịu một lát đi.” Lương Vũ rầu rĩ, “Ngày mai tôi không thế đâu, thật đấy.”
“Vậy cậu nhớ mai lên diễn phải đội mũ đấy.” Đỗ Nhược nhắc nhở cậu.
“Đệt mợ, cậu đeo thử mà xem, ngợp chết cậu luôn.” Lương Vũ tức giận.
Đỗ Nhược nghe vậy, trùm cái mũ gấu lên thử, đúng là… rất ngợp…
Tầm nhìn bị cố định ở hai lỗ nhỏ hình cầu, đeo cái này nhảy nhót đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đỗ Nhược thử nhìn bốn phía, cất bước đi thử mà cứ lảo đảo mãi, cô giơ tay muốn chạm vào vách tường gần đó nhưng xung quanh đều trống không.
“Cậu đeo thật đấy à?” Lương Vũ đứng sau cô nói, “Sao hả? Có phải thấy khó chịu lắm không?”
Đỗ Nhược muốn trả lời, nhưng đột nhiên bị trượt chân, đổ người sang bên cạnh.
Lúc sắp ngã xuống, bả vai cô được một người kéo lại.
Đỗ Nhược vươn tay cởi cái mũ gấu ra, thấy người đỡ cô là Diệp Ấp Trần.
Diệp Ấp Trần thấy cô đã đứng vững thì thoáng mỉm cười với cô rồi bỏ tay ra.
“Diệp Ấp Trần, cậu mới làm gì đó?” Lương Vũ đi tới gặng hỏi.
“Tôi suýt bị ngã,” Đỗ Nhược trả chiếc mũ lại cho cậu ta, giành phần giải thích, “Cậu ấy chỉ đỡ tôi mà thôi.”
“Tôi không có tay sao?” Lương Vũ không phục lắm, “Tôi cũng có thể đỡ cậu mà, sao cậu ta phải xen vào việc của người khác chứ.”
Cái mũ gấu Đỗ Nhược đang ôm dừng giữa khoảng không, Lương Vũ không chịu cầm, Diệp Ấp Trần không đếm xỉa tới Lương Vũ, ba người rơi vào trạng thái giằng co.
“Này, còn mười phút nữa lên sân khấu.” Giọng Lục Vũ Thiên vọng tới từ đằng xa, “Mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
Diệp Ấp Trần xoay người rời đi, Đỗ Nhược nhìn Lương Vũ, kiễng chân đội mũ gấu lên cho cậu ta.
“Đừng bực nữa.” Đỗ Nhược động viên cậu ta, “Cậu là con gấu duy nhất trên sân khấu đấy.”
“Sao lại là Diệp Ấp Trần?” Lương Vũ rầu rĩ nói.
“Hả?” Diệp Ấp Trần không theo kịp suy nghĩ của cậu ta.
“Lương Vũ, chúng ta là bạn thân nhất của nhau.” Lương Vũ đặt hai tay lên vai Đỗ Nhược, lắc lắc, “Vậy nên chúng ta phải đồng cam cộng khổ, chia vinh sẻ nhục, cậu đừng tùy tiện đối tốt với người khác đấy!”
“Biết rồi biết rồi!” Đỗ Nhược bị cậu ta lắc đến thất điên bát đảo, đâu nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ đáp cho có.
[Hạ]
Buổi diễn tập đó, Lương Vũ làm mình làm mẩy nên Đỗ Nhược đã ở cạnh dịu giọng khuyên nhủ cậu ta.
Quả nhiên con nít khóc sẽ có kẹo ăn.
Sau đó cậu thấy Đỗ Nhược đeo chiếc mũ gấu lên đầu, lảo đảo di chuyển, khi cô sắp ngã thì động tác của cậu đã nhanh hơn suy nghĩ, cứ thế xông tới đỡ lấy cô.
Bả vai cô rất gầy guộc, còn khẽ run rẩy vì hoảng sợ.
“Diệp Ấp Trần, cậu mới làm gì đó?” Lương Vũ lớn tiếng gặng hỏi.
Liên quan gì tới cậu, Diệp Ấp Trần rất tức giận, nhưng cậu chẳng có cớ gì để nổi nóng.
Lương Vũ bảo Đỗ Nhược đừng tùy tiện đối tốt với người khác, thế mà Đỗ Nhược lại đồng ý với cậu ta, cậu ta nghĩ mình là ai chứ.
Sự buồn bực nhen nhóm từ buổi diễn tập hôm đó vẫn luôn âm ỉ tới tận khi hội diễn kết thúc.
“Tôi bảo này, tâm trạng cậu không tốt à?” Lục Vũ Thiên ngồi đối diện hỏi han, “Ăn cơm mà cứ đờ người ra.”
“Đâu có.” Cậu dửng dưng đáp.
Từ khi cậu chuyển tới lớp này thì ngày nào cũng đi ăn trưa với Lục Vũ Thiên, có cậu ở cạnh, Lục Vũ Thiên có thể tránh bị những nam sinh khác làm phiền.
Khi nào người ngồi đối diện mới biến thành Đỗ Nhược chứ? Cô ấy ăn cơm luôn nhai kỹ nuốt chậm, không chút cẩu thả.
Thấy cậu không nói thật, Lục Vũ Thiên quyết tung chiêu độc, hỏi: “Có phải cậu thích Đỗ Nhược không?”
Đôi đũa của Diệp Ấp Trần rơi xuống bàn.
“Phản ứng lớn chưa kìa,” Lục Vũ Thiên xì một tiếng, “Thích thì đi tỏ tình đi chứ ngồi đây hờn dỗi thì ích gì.”
Diệp Ấp Trần lại cầm đôi đũa lên, không tiếp lời cô nàng.
“Nếu cậu không tranh thủ thì sẽ có người nhanh chân đến trước đấy.” Lục Vũ Thiên nói tiếp, “Lương Vũ bên cạnh cậu ấy chính là tình địch số một của cậu.”
Tình địch số một? Diệp Ấp Trần khó hiểu hỏi: “Không phải Lương Vũ thích cậu à?”
“Ha ha, thích tôi?” Giọng Lục Vũ Thiên nghe là lạ, “Bọn con trai đều ấu trĩ như nhau, thấy kẻ khác theo đuổi thì mình cũng muốn chen chân, nhưng cậu xem cậu ta đối xử với tôi có gì khác đám con gái kia không?”
“Không để ý.”
“Nhưng cậu ta lại đối xử với Đỗ Nhược rất khác, cậu không nhận ra sao?”
Lục Vũ Thiên bóc tách vấn đề, phân tích một hồi cho Diệp Ấp Trần nghe rốt cuộc Lương Vũ đối xử với Đỗ Nhược khác biệt ra sao khiến cậu càng nghe càng lạnh lòng. Truyện Kiếm Hiệp
“Vậy nên người anh em,” Lục Vũ Thiên khuyên nhủ, “Cậu phải tranh thủ thời gian đi.”
“Nhưng Đỗ Nhược thì sao?” Diệp Ấp Trần hỏi ngược lại, “Cậu ấy nghĩ thế nào? Nhỡ may cậu ấy…”
“Sao trước kia tôi không phát hiện cậu ngốc thế chứ!” Lục Vũ Thiên bó tay, “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải chuyện của tôi, tôi mặc kệ cậu.”
Việc tỏ tình, Diệp Ấp Trần không phải không nghĩ tới, nhưng có thể chuyện ấy sẽ khiến họ ngay cả bạn bè cũng không làm được.
HẾT CHƯƠNG 7