Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Không trốn được vụ học bổ túc lúc nghỉ đông, Đỗ Nhược ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ mà đến lớp.
Tiết trời tháng Một ở thành phố phương Nam cũng không tốt mấy, tuyết lả tả rơi trên mặt đất, hòa với cát bụi hóa thành bùn lầy.
Khi Đỗ Nhược đi vào lớp bổ túc, nơi ấy là đầy người, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc. Lớp học bổ túc cấp Ba vẫn luôn kín chỗ, mỗi người đều nỗ lực vì tương lai của mình.
Cô lẳng lặng đi tới cuối phòng học, chỉ có nơi đó còn chỗ trống.
Cô mở hộp bút ra, đặt vở bài tập lên, nhìn đồng hồ, chắc cô giáo sắp tới rồi.
Đột nhiên có một chiếc ba lô đen được đặt xuống vị trí trống bên cạnh cô, Đỗ Nhược giật mình, vội ngẩng lên nhìn.
Trước mặt cô là Diệp Ấp Trần đang đứng thở hồng hộc như vừa mới chạy vội đến, tóc cậu trông hơi bù xù.
“Chào buổi sáng, Đỗ Nhược.” Cậu cười nói, “Chỗ này có ai ngồi không?”
Đây hình như là khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của mình, Đỗ Nhược hơi hoảng, khẽ lắc đầu.
Diệp Ấp Trần thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ tự giác ngồi xuống.
“Ôi, quên mang hộp bút rồi.” Cậu vỗ trán, quay sang nói với Đỗ Nhược, “Cậu cho tôi mượn bút được không?”
Đỗ Nhược không nói gì, đẩy cả hộp bút sang, ý muốn cậu tự chọn.
Diệp Ấp Trần lấy một cây bút nước ra, mỉm cười cảm ơn cô, nụ cười ấy khiến Đỗ Nhược phải hít hà một hơi.
Làm sao bây giờ? Thế này thì mình còn học hành gì được nữa? Đỗ Nhược dậy sóng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Để che giấu sự căng thẳng của mình, cô hắng giọng rồi hỏi: “Tôi nhớ thành tích của cậu rất tốt, sao cũng tới học bổ túc vậy?”
“Ai chê điểm cao đâu chứ.” Diệp Ấp Trần nghe vậy lại cười tiếp.
Cũng đúng, Đỗ Nhược nghĩ thầm, dù có là người đứng đầu mà không đạt điểm tối đa thì cũng sẽ không hài lòng.
Đến khi vào tiết, Đỗ Nhược mới miễn cưỡng tập trung được, vì thế suốt cả buổi học, tới tận khi kết thúc, cô cũng không nói câu nào với Diệp Ấp Trần.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đỗ Nhược quyết định ngày mai nhất định phải đi thật sớm, ngồi ở bàn đầu tiên.
Ai ngờ ngày hôm sau, Diệp Ấp Trần lại đến sớm hơn cô. Thấy cô tới, cậu vui vẻ chào cô, Đỗ Nhược máy móc chào lại cậu, sau đó ngồi ở vị trí cách xa cậu nhất.
“Bút của cậu này, hôm qua tôi quên trả cậu.” Diệp Ấp Trần đi tới, đưa bút cho cô.
Đỗ Nhược nhận lấy, nhận ra Diệp Ấp Trần cứ thế ngồi xuống cạnh cô, còn nghiêm túc bày hộp bút và vở bài tập lên bàn y như cô, tim cô bắt đầu loạn nhịp không khống chế nổi.
Chuyện này hơi lạ, chẳng lẽ cậu ấy có thiện cảm với mình sao?
Ôi đừng nghĩ lung tung, Đỗ Nhược lập tức chối bay, chắc là trùng hợp thôi.
Vì thế trong hai mươi ngày học bổ túc, bọn họ đều ngồi cùng nhau.
Thật ra Diệp Ấp Trần là một người rất cởi mở, cậu luôn sẵn lòng chia sẻ bài ghi của mình, kiên nhẫn giảng đề cho cô, thỉnh thoảng còn hàn huyên một số chuyện ngoài lề với cô nữa.
Cô nhớ tới hai bức ảnh chụp lén lúc trước, mỗi lần dọn dẹp bộ nhớ máy ảnh, cô đều chuyển những tấm ảnh khác đi, chỉ giữ lại hai bức ảnh đó, để tiện xem lúc nào cũng được.
Trong cái rét tháng Hai, trái tim Đỗ Nhược lại ấm áp, cô phát hiện hình như mình mỗi lúc một thích Diệp Ấp Trần hơn.
Nhưng tình cảm này dẫu sao cũng phải cất giấu thật kỹ, được làm bạn bè với cậu như bây giờ với cô đã quá đủ.
[Hạ]
Cuối học kỳ, Diệp Ấp Trần tình cờ nghe Đỗ Nhược kể cho Lương Vũ nghe về kế hoạch học bổ túc trong kỳ nghỉ đông, cậu cố nhớ tên lớp học đó.
Vì thế cậu xin bố mẹ báo danh cùng lớp, tuy cậu không cần phải tham gia những khóa học cơ bản như vậy.
Một mặt thật sự là để học, khi học phải ôn đi luyện lại, củng cố kiến thức cơ bản để giữ vững điểm số.
Mặt khác, cậu có thể thường xuyên thấy Đỗ Nhược, nếu cả kì nghỉ đông không thể gặp cô thì Diệp Ấp Trần vừa nghĩ đã thấy khó chịu.
Hôm bắt đầu học bổ túc, cậu đi vào phòng học, vừa liếc mắt đã thấy Đỗ Nhược ngồi trong góc.
Bất kể khi nào, ở hoàn cảnh nào, cô luôn tránh xa đám đông, lẻ loi mà bình lặng.
Cậu cố ý tới ngồi cạnh cô, làm bộ quên mang hộp bút để mượn cô.
Đỗ Nhược đối xử với cậu rất xa cách, nhưng cậu đã đoán trước chuyện này, sau này còn những hai mươi ngày, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Vì thế những ngày sau đó, cậu đều cố gắng tiếp cận Đỗ Nhược.
Thật ra cô không phải là một người lạnh lùng, chỉ hướng nội quá mức mà thôi, Diệp Ấp Trần nghĩ, một khi hai người thân thiết hơn thì cô ấy sẽ không trốn tránh mình nữa.
“Á!” Diệp Ấp Trần đang chăm chú chỉnh sửa vở ghi thì bên cạnh vọng tới tiếng la của Đỗ Nhược.
Cậu vội ngẩng đầu, phát hiện ngón trỏ của cô mới bị trang sách cứa một đường không nhỏ, giọt máu đỏ sậm rỉ ra.
Thế rồi Đỗ Nhược nhanh nhẹn lấy một miếng băng keo cá nhân trong ba lô ra, bọc lấy ngón tay bị thương.
“Cậu còn mang theo cái này bên người à?” Bàn về cẩn thận và chu đáo thì bạn cùng lứa với Diệp Ấp Trần chẳng ai so được với Đỗ Nhược.
“Ừm.” Đỗ Nhược đáp, “Lương Vũ chạy nhảy hay bị trầy da, cậu ta chẳng mấy để ý tới miệng vết thương nên tôi hay đem theo băng keo cá nhân, lâu rồi thành quen.”
Lại là Lương Vũ, sao quan hệ của hai người họ lại tốt thế chứ, Diệp Ấp Trần hơi tức giận.
“Trang sách này bén vậy à?” Cậu nói sang chuyện khác, “Còn cứa đứt tay được.”
Đỗ Nhược gật đầu, tỏ vẻ đây là chuyện thường thấy. Diệp Ấp Trần tò mò cầm lấy sách cô, lúc mở sách cố ý giơ ngón trỏ ra thử.
“A, đúng thế thật!” Thí nghiệm thành công, đầu ngón trỏ xuất hiện một vệt máu và hơi nhoi nhói đau.
“Thế mà cậu còn muốn làm bản thân bị thương chứ!” Đỗ Nhược dở khóc dở cười.
“Cậu còn băng keo cá nhân không?” Diệp Ấp Trần hỏi.
Đỗ Nhược vội lấy ra một miếng, đang định đưa sang thì Diệp Ấp Trần đã thò ngón tay qua chỗ cô, ý nhờ cô dán giúp.
Ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ cẩn thận xé rách giấy gói băng keo cá nhân, tỉ mỉ dán thay cậu, đầu ngón tay cô lành lạnh, sự đụng chạm thoáng qua này khiến cậu hơi ngứa ngáy.
“Cậu cần bao nhiêu là có bấy nhiêu à?” Diệp Ấp Trần hỏi.
“Hết rồi, còn hai miếng này thôi.” Đỗ Nhược siết giấy gói vừa xé trong lòng bàn tay, khẽ đáp, “Vậy nên cậu đừng thử nữa.”
“Ừ.” Diệp Ấp Trần cụp mắt nhìn đầu ngón tay đã được bọc kỹ của mình.
Chuẩn bị cho Lương Vũ thì sao chứ? Chẳng phải đã dán lên tay mình sao? Cậu nghĩ bụng.
“Cậu và Lương Vũ…” Diệp Ấp Trần lại đặt câu hỏi, “Có vẻ rất thân.”
Đỗ Nhược nghe vậy, ngây ra rồi nói: “Ừm, bọn tôi là bạn nối khố.”
“Thanh mai trúc mã?”
“Chỉ là từ nhỏ đến lớn tôi với cậu ấy đều tình cờ học chung một lớp thôi…”
“Thế à…” Vậy cậu thích cậu ta sao?
Nửa câu sau bất luận thế nào Diệp Ấp Trần cũng không dám hỏi thành lời, cậu sợ nghe thấy đáp án mình không muốn.
HẾT CHƯƠNG 6