Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Hôm thứ Sáu, trên đường từ trường về nhà, Lương Vũ mở máy ảnh Đỗ Nhược ra xem ảnh chụp và phim ghi hình, cậu ta nghẹn cười đến rung rung vai, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng.
“Buồn cười quá!” Lương Vũ xoa xoa bụng sắp bị chuột rút đến nơi, “Sao cậu chụp được nhiều meme vậy?”
Đỗ Nhược hậm hực sờ mũi, không biết cậu ta đang khen mình hay đang chê mình chụp không tốt.
“Nhìn tấm này đi nhìn tấm này đi, Diệp Ấp Trần sao lại lộ vẻ mặt ghét bỏ thế, mau gửi cho tôi.” Lương Vũ hào hứng nói, “Tôi muốn lấy nó đi mỉa đểu cậu ta.”
“Tôi chỉ cho cậu xem đống meme này thôi.” Đỗ Nhược nói, “Lúc in ra sẽ xóa hết.”
“Tiếc thế, đều là tâm huyết của cậu mà.” Lương Vũ nhìn cô nói, “Hay là những tấm cậu muốn xóa cứ gộp vào một thư mục rồi gửi cho tôi, tôi sẽ làm một bộ meme bằng ảnh của cả lớp.”
“Được, trả tôi máy ảnh, đừng ồn ào nữa.”
Lương Vũ đột nhiên im bặt, cúi đầu nhìn máy ảnh một lát rồi lại ngẩng lên nhìn cô.
“Sao thế?” Đỗ Nhược nghi ngờ.
Cậu ta giơ máy ảnh lên, sầm mặt hỏi: “Tấm này chụp khi nào thế?”
Đỗ Nhược nhìn vào tấm ảnh trong máy, đó là tấm cô chụp lén Diệp Ấp Trần ở cổng công viên trò chơi.
Tiêu rồi, Đỗ Nhược nghĩ thầm, biết vậy đã không cho cậu ta mượn máy.
“Hóa ra cậu lén tôi đi chơi với cậu ta.” Giọng Lương Vũ nghe hơi tủi thân.
Đỗ Nhược không nói gì, chẳng lẽ cô phải thừa nhận chuyện chụp lén sao?
“Hai người thân nhau từ bao giờ? Là lúc nghỉ đông à?” Lương Vũ hỏi tiếp.
“Không… không phải loại quan hệ đó…” Đỗ Nhược vội vàng giải thích, nhưng cô càng lúng túng thì lại càng không nói rành mạch.
“Vậy là gì?” Lương Vũ nhìn cô, trong mắt cậu ta ấy vậy mà lại ánh lệ, “Không phải chúng ta là bạn thân nhất à? Vì sao cậu lại gạt tôi?”
“Thật sự không phải!” Đỗ Nhược giật lại máy ảnh, “Kể ra thì dài lắm, khi nào rảnh tôi kể cậu nghe sau, tôi phải về chỉnh sửa ảnh chụp đây.”
“Vậy thì kể vắn tắt.”
“Tôi không muốn kể.”
“Thôi được rồi, tôi hỏi cậu đáp nhé.” Lương Vũ bất chợt thể hiện trí thông minh của mình, nhỏ giọng hỏi, “Có phải cậu thích Diệp Ấp Trần không?”
Đỗ Nhược không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cúi đầu cất máy ảnh đi.
“Cậu thích Diệp Ấp Trần.” Lương Vũ dùng giọng khẳng định mà nói.
“Cần gì để ý chuyện này, dù sao cũng không có kết quả.” Đỗ Nhược cười tự giễu.
Lương Vũ không nói gì, chỉ yên lặng đứng im tại chỗ.
“Tôi về trước đây.” Đỗ Nhược nói xong thì xoay người đi.
Chỉ một lát sau, Lương Vũ đã gào tên cô ở đằng sau.
Đỗ Nhược quay đầu lại, thấy Lương Vũ đang khum hai tay trước miệng, lớn tiếng nói với cô: “Ngày mai chúng ta cùng tới công viên trò chơi nhé!”
Lần trước hai người cùng nhau tới đó là khi tốt nghiệp cấp Hai.
“Mười giờ, tôi chờ cậu trước cổng công viên trò chơi!”
“Biết rồi!” Đỗ Nhược lớn tiếng trả lời cậu ta.
Đúng là cô thích Diệp Ấp Trần, nhưng thế thì sao chứ, đừng nói là tỏ tình mà ngay cả dũng khí đối mặt với cậu cô cũng phải tích góp rất lâu mới có.
[Hạ]
Đêm khuya, Diệp Ấp Trần nằm thao thức trên giường mãi mà chẳng ngủ được.
Lúc chiều, cậu vẫn luôn đi theo Đỗ Nhược và Lương Vũ một khoảng không xa, tuy ngoài mặt tỏ vẻ dửng dưng nhưng thật ra cậu rất muốn tới gần để nghe xem bọn họ nói gì.
Cuối cùng cậu nghe thấy Lương Vũ hẹn Đỗ Nhược đi công viên trò chơi, đột nhiên cậu có linh cảm không lành.
Chỉ có hai người họ đi với nhau?
Vậy có khác gì hẹn hò đâu?
Diệp Ấp Trần suy đi nghĩ lại rồi quyết tâm sẽ đến công viên trò chơi vào ngày mai.
Sáng hôm sau, cậu buồn chán đứng ở một góc quảng trưởng trước cổng công viên trò chơi.
Cúi đầu nhìn điện thoại, chín giờ hai mươi phút.
Hình như cậu tới quá sớm.
Chín giờ bốn mươi phút, Lương Vũ xuất hiện.
Diệp Ấp Trần yên lặng nấp sau bức tượng, cố gắng để không bị phát hiện.
Chín giờ năm mươi lăm phút, Đỗ Nhược tới.
Cô mặc một chiếc đầm liền màu xanh nhạt, không cột tóc đuôi ngựa, mái tóc đen mượt mà xõa xuống tới hông cô.
Giống như khi ở cổng viện bảo tàng, vào lần đầu tiên cậu thấy cô.
Lương Vũ đứng trước cổng công viên trò chơi, nhảy lên vẫy tay với cô.
Đỗ Nhược mỉm cười ngọt ngào để lộ má lúm đồng tiền, rảo bước đi tới đó.
Diệp Ấp Trần ghen muốn nổ trời.
Nhưng hôm nay cậu tới làm gì cậu cũng không biết, chẳng lẽ chỉ để nhìn hai người họ “hẹn hò” sao?
Thấy bọn họ mặt đối mặt vừa nói vừa cười, sợi dây cung trong đầu Diệp Ấp Trần cứ thế đứt phựt.
Cậu hít sâu một hơi, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Đỗ Nhược.
Cô thiếu nữ hoang mang ngẩng lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
“Diệp Ấp Trần?!” Lương Vũ giật nảy mình, “Cậu tới đây làm gì?”
“Có chút việc.” Cậu bình tĩnh trả lời, song thật ra trong lòng đã bắt đầu bồn chồn.
Diệp Ấp Trần nghiêm túc nhìn Đỗ Nhược, nói với cô: “Đi theo tôi, tôi có chút việc muốn nói với cậu.”
Đỗ Nhược tiếp tục hoang mang gật đầu, Diệp Ấp Trần kéo cô đi.
“Đợi đã.” Lương Vũ ở đằng sau gào lên, “Hai người làm gì thế hả?!”
Đúng mười giờ, đài phun nước theo nhạc đúng giờ phun trào, nhờ màn nước, Diệp Ấp Trần kéo Đỗ Nhược chạy một mạch, tới khi không thấy Lương Vũ nữa.
Cậu không biết mình định đi đâu, chỉ muốn mang Đỗ Nhược đi, tiến tới bên cạnh mình.
HẾT CHƯƠNG 8