Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao rất nhàm chán, sau khi lễ khai mạc kết thúc chỉ có những hạng mục của lớp Mười Hai.
Đỗ Nhược ngồi trên khán đài khu lớp mình chỉnh máy ảnh, thầm cảm thán thời gian trôi thật nhanh, lần đại hội thể thao tiếp theo cô đã là học sinh lớp Mười Hai, không biết có còn rảnh rỗi mà ngồi đây nữa không.
Trong lớp mọi người đều chơi vài trò vô vị, Đỗ Nhược cố gắng chụp được những khoảnh khắc đẹp nhắt của họ, tiếc là chiếm đa số trong đó là ảnh meme.
Sau trận bóng rổ hôm đó, Đỗ Nhược bất giác tránh tiếp xúc với Diệp Ấp Trần, không phải cô không muốn, mà làm vậy một phần để Lương Vũ không kiếm chuyện với cô, phần còn lại là… để kiềm chế tình cảm đang nảy nở trong tâm khảm.
Những khi hai người đi lướt qua nhau trên hành lang, những lần lơ đãng chạm mắt nhau trong giờ học đều khiến tim cô đập rộn ràng, thật lâu chưa thể bình tĩnh lại.
Hẳn là sẽ không có ai nhận ra đâu, Đỗ Nhược nghĩ thầm, mình sẽ cố gắng che giấu.
“Ha ha ha ha, Diệp Ấp Trần, cậu cũng có ngày này!” Tiếng cười thái quá của Lương Vũ vọng tới từ bàn trước.
Đỗ Nhược tò mò ngẩng đầu lên nhìn một cái, chợt nhận ra Diệp Ấp Trần cũng đang nhìn về phía này, cô vội vã cúi đầu xuống.
Lương Vũ không biết uống nhầm thuốc gì mà cứ cố ý vô tình nhắm vào Diệp Ấp Trần, chẳng lẽ thật sự là vì anh là “tình địch số một?” Nhưng Diệp Ấp Trần thật sự thích Lục Vũ Thiên sao? Con trai theo đuổi Lục Vũ Thiên nhiều như vậy, mà cô ấy lúc nào cũng đi chung với Diệp Ấp Trần…
Đỗ Nhược lắc đầu, xua những luồng suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
“Dám cược dám thua.” Là giọng nói của Diệp Ấp Trần, “Nói đi, phạt gì đây?”
Đỗ Nhược lại ngẩng lên nhìn.
Diệp Ấp Trần đứng dậy, dáng cậu cao ráo, tay áo thể dục xắn cao, để lộ cánh tay cường tráng mạnh mẽ.
Đỗ Nhược nhớ lại rất lâu trước đó, lần hai người vô tình xô phải nhau ngoài thư viện, chính cánh tay ấy đã ôm lấy eo cô.
A, rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy! Đỗ Nhược lại cúi xuống, ngón tay nhấn vội số nút chẳng mấy nhiều trên máy ảnh, cố che giấu sự bối rối của bản thân.
“Đợi giải đấu kết thúc, cậu giơ hai tay chạy quanh sân thể dục ba vòng.” Lương Vũ nói, “Vừa chạy vừa hô: Tôi là đồ ngốc!”
Đám người trên khán đài nghe vậy thì tò mò nhìn sang.
Đỗ Nhược ngồi cách đó không xa lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy lần này Lương Vũ thật sự hơi quá đáng.
“Hừ, đó là cậu, không phải tôi.” Giọng Diệp Ấp Trần vẫn thờ ơ như trước, “Đổi cái khác.”
Một nam sinh khác móc cà vạt đồng phục trong ba lô ra, nói với Diệp Ấp Trần: “Nếu không thì thế này, cậu bịt mắt lại, đi về trước mười bước, bọn tôi sẽ chỉ đường cho cậu, cậu bắt một người về đây chơi với chúng ta.”
Đám bạn học trong lớp bắt đầu ồn ào, Lục Vũ Thiên ngồi ở hàng thứ nhất trên khán đài sầm mặt xuống.
Đỗ Nhược ước tính khoảng cách từ chỗ Diệp Ấp Trần đang đứng đến chỗ Lục Vũ Thiên ngồi cách khoảng mười bước, có khi còn ngắn hơn.
“Cũng được.” Diệp Ấp Trần nhếch môi, sau đó nhận lấy cà vạt bịt mắt lại.
Lương Vũ còn chạy ra phía sau cậu để thắt chặt hơn, sợ cậu chơi ăn gian.
Nhỡ Diệp Ấp Trần thấy khó chịu vì bị cột chặt quá thì sao? Lương Vũ dùng sức như vậy khiến Đỗ Nhược thoáng lo lắng.
Đỗ Nhược ngồi trong góc khán đài, chăm chú nhìn Diệp Ấp Trần với tâm trạng căng thẳng, cậu đi rất chậm và vững vàng.
“Đi về phía trước, nữa… Nữa đi, qua trái một chút!” Lương Vũ chỉ huy phía sau cậu, mục tiêu là Lục Vũ Thiên.
Lục Vũ Thiên trợn mắt, đứng dậy bỏ đi.
“Không đúng không đúng! Quay lại đi! Cậu ấy đi rồi!” Lương Vũ sốt ruột la toáng lên.
Diệp Ấp Trần không hề có ý định dừng lại, cậu đi lên khán đài, thậm chí Đỗ Nhược có cảm giác là cậu đang đi về phía cô.
Cô cũng định đứng dậy tránh như Lục Vũ Thiên, nhưng tránh đi như vậy có phải thể hiện rõ ràng quá không?
Song mục tiêu của Diệp Ấp Trần có thể là lớp trưởng ngồi đằng trước, Đỗ Nhược thầm suy đoán.
Vì thế cô đứng dậy, đeo máy ảnh vào, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã mười một rưỡi, chẳng mấy chốc là đến giờ cơm trưa.
Đỗ Nhược xoay người toan đi xuống khán đài, chợt bất cẩn va vào ngực một người.
Một bàn tay giơ ra, nắm lấy cổ tay cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thậm chí siết tay cô phát đau.
Đỗ Nhược căng thẳng đến mức nín thở.
Diệp Ấp Trần không có ý định buông tay cô, cậu dùng tay còn lại kéo chiếc cà vạt đang bịt mắt xuống, cười đầy xán lạn với Đỗ Nhược, nụ cười ấy thậm chí còn mang chút giảo hoạt.
“Bắt được rồi.”
Tim Đỗ Nhược như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
[Hạ]
Suốt cả buổi sáng, Đỗ Nhược đều loay hoay với chiếc máy ảnh của cô, trừ lâu lâu nói mấy câu với người ngồi cạnh thì dù Lương Vũ rủ cô chơi cũng bị cô từ chối.
Diệp Ấp Trần thấy rất tiếc, vốn dĩ cậu còn muốn mượn dịp này để tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Đỗ Nhược thỉnh thoảng liếc nhìn sang hướng này, cô đang nhìn Lương Vũ sao?
Ý nghĩ này không hiểu sao lại khiến Diệp Ấp Trần thấy bực bội, cậu muốn tìm cách nào đó khiến cô để ý đến mình.
Vì thế khi chơi cậu chủ động thua một ván, quả nhiên cô nhìn sang, cậu muốn nhoẻn miệng cười với cô nhưng cô đã cúi đầu xuống ngay.
Máy ảnh đẹp đến thế sao?
Diệp Ấp Trần tính toán khoảng cách tới chỗ Đỗ Nhược, vươn tay nhận lấy chiếc cà vạt bịt mắt.
Lương Vũ thắt chặt hơn, chặt đến mức khiến mắt cậu hơi khó chịu, nhưng thế cũng chẳng sao.
Cậu cố gắng nhớ lại vị trí của Đỗ Nhược, đi mười bước tới đó hơi khó, mong là cô ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, đừng chạy sang chỗ khác.
Cậu bỏ ngoài tai hết những tiếng ồn ào, dựa vào trực giác để phân biệt phương hướng, từng bước tiến về phía cô.
Cậu chưa kịp tháo cà vạt xuống thì Đỗ Nhược đã đứng dậy va vào ngực cậu.
Diệp Ấp Trần đè nén suy nghĩ muốn ôm cô, cậu chỉ thò tay nắm lấy cổ tay cô, sợ hơi lơ là một tí là cô lại giống như chú chim nhỏ bay vụt đi.
Mềm mại, mịn màng, mang theo mùi thơm ấm áp.
“Bắt được rồi.”
Diệp Ấp Trần kéo chiếc cà vạt bịt mắt xuống, cậu không chờ nổi muốn nhìn thấy cô, thấy cặp mắt ướt áo như mắt nai và đôi má hây hây đỏ của cô.
Nhưng Đỗ Nhược chỉ ngây người ra, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi.
“Bắt… bắt sai người rồi…” Đỗ Nhược lí nhí nói, giọng cô nghe hơi nức nở.
Dọa cô ấy rồi sao? Diệp Ấp Trần nghĩ thầm, nhưng cậu không muốn buông tay.
“Lôi lôi kéo kéo gì thế!” Lương Vũ chạy ba bước thành hai tới, chấm dứt cuộc giằng co của hai người.
Bàn tay Diệp Ấp Trần đã trống không, cậu còn chưa tỉnh táo lại thì Đỗ Nhược đã cúi đầu lui về sau mấy bước.
“Tôi… tôi còn có việc… Tôi đi trước…”
Nói xong, cô chạy biến đi như đang trốn tránh hồng thủy mãnh thú.
Cô vẫn luôn tránh cậu, Diệp Ấp Trần không phải không biết.
“Diệp Ấp Trần, cậu đừng có bắt nạt Đỗ Nhược mãi thế.” Lương Vũ nghiêm mặt nói, “Gan cậu ấy nhỏ lắm, nếu khóc thì dỗ không nín đâu.”
Hóa ra khi cô khóc, Lương Vũ sẽ dỗ cô, Diệp Ấp Trần chỉ nghe lọt tai nửa câu sau.
“Chỉ trùng hợp thôi.” Cậu đáp nhẹ tênh.
“Trùng hợp?!” Lương Vũ xắn tay áo lên, “Cậu đùa tôi đấy à? Tự cậu đếm xem cậu đâu chỉ đi mười bước hả?”
Diệp Ấp Trần không nói gì, chỉ nhìn Lương Vũ một cái lạnh tanh.
“Cậu đừng quá đáng, sớm muộn gì tôi cũng xử đẹp cậu.” Lương Vũ nổi nóng, cố nhịn xuống không giơ nắm đấm lên, chỉ thốt ra một câu đe dọa rồi đi mất.
Đám đông nhốn nháo dần tan rã, Diệp Ấp Trần nhìn hướng Đỗ Nhược rời đi lúc trước, thầm thấy chán chường vô cùng.
Có lẽ cô vì Lương Vũ nên mới trốn tránh cậu, Diệp Ấp Trần nghĩ, cô thật sự thích kiểu người như cậu ta sao?
Diệp Ấp Trần ngẩng đầu lên, ánh nắng ban trưa quá chói chang, cậu giơ tay lên che mắt.
Chẳng biết từ bao giờ, mình thật sự rất thích cố ấy, cậu nghĩ.
Hóa ra đến gần người mình thích lại khó khăn như thế.
HẾT CHƯƠNG 5