Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Một hồi còi thật dài vang lên, trận đấu tạm ngưng, mười lăm phút giải lao bắt đầu.
Diệp Ấp Trần rời sân bóng, hy vọng bóng dáng mình mong đợi sẽ xuất hiện trong đám đông.
Hôm nay hẳn là Đỗ Nhược sẽ xem toàn bộ trận đấu, dù sao Lương Vũ cũng là quân chủ lực, trên sân bóng Diệp Ấp Trần không chơi hay bằng Lương Vũ, điều này khiến cậu rất buồn.
Dàn nữ cổ động viên trong trường lên sân khấu, trong sân liên tục vang lên tiếng huýt sáo. Người múa dẫn đầu là Lục Vũ Thiên khi lên sân khấu còn huơ huơ quả cầu múa trước mặt cậu, nói cố lên với cậu.
Xuyên qua đám đông, cuối cùng Diệp Ấp Trần cũng nhìn thấy Đỗ Nhược đang ngồi xem trên khán đài.
Trong tay cô cầm nước và khăn lông, trên cổ còn đeo chiếc máy ảnh quên không đậy nắp ống kính, nôn nóng tìm kiếm ai đó trong đám người.
Cô ấy đang tìm ai? Diệp Ấp Trần nghĩ thầm, là Lương Vũ sao?
Bọn họ luôn đi chung với nhau, vào giờ cơm trưa, lúc về nhà cuối tuần, hệt như những cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng chuyện này thì can dự gì tới cậu chứ, tuy cậu rất mong người ở bên cô là mình, lòng dạ Diệp Ấp Trần rối bời.
Cậu đi đến phía dưới khán đài, nhìn Đỗ Nhược nói: “Đỗ Nhược, tôi khát.”
Đỗ Nhược nghe vậy chạy vội từ trên khán đài xuống, đưa chai nước khoáng trong tay cho cậu.
Diệp Ấp Trần rất vui sướng, tuy ngoài mặt vẫn dửng dưng như xưa, cậu mở chai nước khoáng rồi uống ừng ực, cậu thật sự rất khát.
“Khụ khụ khụ…” Gã trai họ Diệp nào đó đang đắc ý bỗng bị sặc.
Đỗ Nhược vội vàng vỗ lưng giúp cậu, thật ra Diệp Ấp Trần cũng không bị sặc nghiêm trọng lắm, nhưng cậu không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc với cô.
Vì thế cậu càng ho bạo hơn.
“Sao lại thế? Uống nước mà cũng sặc tới mức đó.” Đỗ Nhược khe khẽ nói, “Uống chậm một chút chứ.”
Nghe giọng nói êm ái của cô, Diệp Ấp Trần cảm thấy lần sặc nước này thật có lời, tiếc là cậu không diễn mãi được, nếu không sẽ bại lộ.
Một lúc sau, Diệp Ấp Trần đã ổn định lại.
“Lau đi này, người cậu đầm đìa mồ hôi rồi.” Đỗ Nhược đưa một chiếc khăn lông ướt cho cậu.
Diệp Ấp Trần nhận lấy khăn lông, nở nụ cười tươi rói mà cậu đã đứng trước gương luyện tập rất lâu với Đỗ Nhược.
“Cảm ơn cậu.” Cậu cố điều chỉnh giọng nói dịu dàng một chút.
“Không có gì, không có gì, chuyện đương nhiên… À không, ý tôi đây là chuyện tôi nên làm… À, ý tôi là, đây hẳn là nhiệm vụ của đội hậu cần.” Má Đỗ Nhược ửng đỏ, hết lắc đầu lại xua tay, trông hơi buồn cười mà đáng yêu.
Cô dứt lời thì ngậm miệng, không chịu nói gì thêm.
Diệp Ấp Trần mỉm cười nhìn cô hồi lâu, cũng không nói gì.
Đỗ Nhược tựa như một con sẻ nhỏ đáng yêu, nhìn từ xa, cô vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi, làm gì cũng chu đáo. Nhưng khi bạn đến gần, cô ấy sẽ sợ tới mức luống cuống, như thể sẽ vụt bay mất ngay sau đó.
[Hạ]
Đỗ Nhược trộm nhìn Diệp Ấp Trần, khi nhận ra cậu đang nhìn mình thì vội vã dời mắt sang chỗ khác.
Lương Vũ đang ở đâu không biết?
“Khát chết mất khát chết mất, Đỗ Nhược cậu chạy đâu rồi?” Giọng Lương Vũ ở gần đó vọng tới.
Đỗ Nhược giơ cao tay lên vẫy vẫy, gọi tên Lương Vũ.
Diệp Ấp Trần đang đứng cạnh uống nước lại bị sặc lần nữa, Đỗ Nhược nhanh nhẹn vỗ lưng giúp cậu.
“Đã bảo cậu uống chậm thôi mà.”
“Nước, đưa nước cho tôi.” Lương Vũ thở hổn hển chạy tới, khi nhìn thấy Diệp Ấp Trần thì đứng hình độ ba giây.
“Cậu đưa nước của mình cho cậu ta uống?!” Lương Vũ nghẹn lời.
Diệp Ấp Trần ngồi trên bậc thang, duỗi đôi chân dài, nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Đỗ Nhược nhanh chóng lấy một chai nước trong thùng đưa cho Lương Vũ, cậu vặn nắp ra rồi tu ừng ực một lúc.
“Khụ khụ khụ…” Gã trai họ Lương nào đó sặc đến đỏ bừng mặt.
Đỗ Nhược thầm thở dài một hơi, cam chịu số phận mà vỗ lưng cho cậu ta.
Đến khi Lương Vũ hết sặc, uống nước xong xuôi, cậu ta mới khoát tay lên vai Đỗ Nhược, xoay người cô sang hướng khác, thì thầm: “Cậu có biết cậu ta là tình địch số một của tôi không hả? Cậu đối xử tốt với cậu ta như thế, chuyện gì cũng lo cho cậu ta trước thì bảo tôi chịu sao nổi chứ?”
Tình địch số một? Đỗ Nhược thật sự không thích cách gọi ấy.
Cô hơi khó hiểu hỏi lại: “Vậy làm sao cậu mới chịu nổi hả?”
Mặt Lương Vũ hiện vẻ sốt ruột, tiếp tục thì thầm: “Cậu có còn là bạn thân nhất của tôi không đấy?”
Đỗ Nhược gạt cánh tay cậu ra, cũng ghé sát tai cậu thì thầm: “Trên sân bóng, người ta góp sức không thua gì cậu, tôi đưa nước và lau mồ hôi cho cậu ấy cũng bình thường mà?”
Lương Vũ chống cằm suy nghĩ, thấy hình như cũng có lý, bèn không dây dưa nữa.
Có điều vẫn dặn một câu: “Dù sao cậu cũng tránh xa cậu ta một chút.”
Đỗ Nhược thấy thật cạn lời, không hiểu rốt cuộc Lương Vũ đang nghĩ gì.
Hai người ngoảnh lại, phát hiện Diệp Ấp Trần đang nhìn họ.
“Hai cậu…” Diệp Ấp Trần lạnh lùng hỏi.
“Là bạn cực thân!” Lương Vũ hếch cằm lên, ôm lấy vai Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hoảng hốt gạt tay cậu ta ra, lớn tiếng nói: “Nói lung tung gì đó!”
Lương Vũ xoa xoa phần ngực bị cô đẩy, vô cùng khó chịu bước về phía trước, khi tới trước mặt Diệp Ấp Trần thì dùng vẻ mặt gợi đòn nói: “Này người anh em, tránh đường chút coi.”
Đây chắc chắn là khiêu khích đúng không? Nhưng sao cái kiểu khiêu khích của tên này lại hài thế? Đỗ Nhược nghẹn cười.
Diệp Ấp Trần tỉnh như không nghiêng người sang để Lương Vũ nghênh ngang đi qua, sau đó dùng vẻ mặt hoang mang nhìn Đỗ Nhược.
“Đầu óc cậu ta có vấn đề, kệ cậu ta đi.” Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đỗ Nhược lại buột miệng thốt ra lời trong lòng.
Diệp Ấp Trần gật gù, tỏ ý đã hiểu.
“Cậu nói đầu óc ai có vấn đề hả?” Lương Vũ đã đi xa đột nhiên quay người lại, lớn giọng chất vấn.
Xa thế mà cũng nghe thấy? Đỗ Nhược hết hồn, sau đó vô cùng nghiêm túc đáp: “Tôi nói chính tôi.”
“Ờ, cậu nói đúng đó.” Lương Vũ hài lòng gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Ấp Trần hình như không hiểu rõ cách nói chuyện bình thường của cô và Lương Vũ, Đỗ Nhược nghĩ, cái tên Lương Vũ này rất dễ dỗ, chuyện gì cũng viết rõ trên mặt, cô mong mấy lời nhảm nhí ấy không để lại ấn tượng xấu trong lòng Diệp Ấp Trần.
Diệp Ấp Trần nhìn Đỗ Nhược, như vừa nghe thấy chuyện gì thú vị mà nhoẻn miệng cười vui sướng.
Đỗ Nhược thề với trời, cô chẳng thể chống cự nổi nụ cười của Diệp Ấp Trần.
Cảm giác yêu thích này tựa như hạt đậu thần, vừa chôn nó vào tim, nó sẽ bất tri bất giác mà mọc cao đến trời xanh.
HẾT CHƯƠNG 4