Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Cuộc sống thời cấp Ba luôn phẳng lặng mà buồn tẻ, ở trường ngày nào cũng học hành và nghỉ ngơi hệt như nhau.
Vào thời gian hoạt động tự do trong tiết Thể dục, Diệp Ấp Trần được bạn học nhiệt tình rủ rê, rốt cuộc cũng tới sân bóng rổ.
Ở đó, cậu chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi vẽ tranh trong sân thể dục.
Đỗ Nhược ngồi bên bức tường vàng rực hoa tầm xuân, đang ký họa lại hình ảnh những đóa hoa tung bay trong gió.
Hình như cô không thích vận động, Diệp Ấp Trần tự nhủ, lần nào cô cũng đọc sách hoặc vẽ tranh để giết thời gian trong bốn mươi phút này.
Diệp Ấp Trần chợt nổi cơn nghịch, cậu dùng sức ném bóng vào khoảnh tường ngay cạnh Đỗ Nhược.
“Chuyền bóng kiểu gì thế? Ném xa như vậy, nhỡ ném trúng người thì sao!” Lương Vũ bất mãn, lớn tiếng chỉ trích.
Diệp Ấp Trần liếc nhìn Lương Vũ, cậu ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh Đỗ Nhược.
“Tôi đi nhặt.” Diệp Ấp Trần ngăn Lương Vũ đang tính chạy tới chỗ Đỗ Nhược lại.
Đỗ Nhược đứng dậy, cất bản ký họa đi, sau đó cúi người xuống nhặt bóng, lúc quay sang trông thấy Diệp Ấp Trần thì ngẩn ra.
Chắc cô ấy thấy lạ vì người tới không phải là Lương Vũ, Diệp Ấp Trần nghĩ.
“Nguy hiểm thật, suýt nữa thì ném trúng cậu.” Diệp Ấp Trần rất muốn cười với cô nhưng lại cố làm bộ lo lắng.
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, ôm trái bóng lên đưa cho cậu.
“Này, trả cho cậu, nếu lần sau cậu ném trúng hoa thì tôi không trả đâu.” Đỗ Nhược khẽ nói, giọng cô như bánh nếp phủ mật, vừa êm ái lại vừa ngòn ngọt rất dễ nghe.
“Cảm ơn.” Tuy bóng là cậu cố ý ném tới nhưng lại nói cảm ơn rất thành khẩn.
Đỗ Nhược xua xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Khuôn mặt cô ửng đỏ sau khi phơi nắng, chóp mũi rịn chút mồ hôi.
“Sao cậu lại ngồi một mình vẽ tranh trong sân thể dục vậy?” Diệp Ấp Trần gợi chuyện.
Đỗ Nhược rụt tay về, ôm bản ký họa trước ngực, nói: “Vì không biết làm gì.”
“Không chơi với mấy bạn khác à?” Diệp Ấp Trần hỏi tiếp, “Tôi thấy đám con gái lớp mình đều ở trong phòng chơi cầu lông gì đó.”
“À… Tôi chơi không thạo.” Đỗ Nhược hơi xấu hổ.
Tôi biết, Diệp Ấp Trần lẳng lặng nhủ thầm.
“Vậy cậu không sợ đen à?” Cậu lại tiếp tục kiếm chuyện nói.
“Sợ chứ, tất nhiên là sợ.” Đỗ Nhược sờ sờ mặt mình, “Nhưng tôi cảm thấy nắng có vẻ dịu hơn tôi tưởng.”
Dứt lời, cô mím môi, bồi thêm: “Hơn nữa… Hơn nữa tôi cũng không xinh đẹp gì, có đen tí cũng chẳng sao.”
Diệp Ấp Trần bỗng thấy cô thế này đáng yêu đến lạ.
Cậu hắng giọng, nghiêm túc mở miệng nói: “Ai nói cậu không xinh đẹp, tôi…”
“Này, sao thế hả? Đi nhặt bóng mà mất cả buổi!” Tiếng Lương Vũ gào lên cách đó không xa vọng lại, “Diệp Ấp Trần, cậu muốn tám chuyện thì ném bóng lại đây rồi hãy tám!”
Bị phát hiện, Diệp Ấp Trần bĩu môi.
“À… Tôi, tôi đi vào đây, ở đây đúng là hơi nóng thật.” Mặt Đỗ Nhược hơi đỏ lên, cô lắp bắp nói xong thì chạy biến đi như chớp, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại nhìn.
Có phải cơ thể cô ấy có chỗ nào khó chịu không? Diệp Ấp Trần nghĩ thầm.
[Hạ]
Đỗ Nhược dùng khăn ướt lau vết mực trên tay đi với cõi lòng bộn bề.
Ngày đó, cái câu Diệp Ấp Trần chưa nói xong rốt cuộc là gì nhỉ?
Ai nói cậu không xinh đẹp? Tôi cảm thấy cậu rất đẹp.
Ai nói cậu không xinh đẹp? Tôi rất đồng tình với ý kiến đó.
Ai nói cậu không xinh đẹp? Tôi đánh kẻ đó.
…
Lòng Đỗ Nhược rối như tơ vò, lau muốn đỏ cả tay.
“Giấy.” Cậu chàng ngồi trước quay người lại, xòe tay nói với cô.
Đỗ Nhược sực tỉnh, lắc đầu quầy quậy, không được, đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ là một câu nói thôi mà.
Cô hào phóng rút một tờ khăn ướt đặt vào tay Lương Vũ, khe khẽ oán giận, “Lần nào cậu cũng quát mắng tôi, tôi thấy mình như con sen ấy.”
Lương Vũ nghe vậy, ngoác miệng cười ha hả rồi vui vẻ đáp: “Cảm ơn bé sen nhé.”
Mặt Đỗ Nhược sầm xuống, gã này sao mà gọi như đúng rồi thế.
Lương Vũ hướng mặt về phía Đỗ Nhược, dè dặt phóng mắt tới chỗ Lục Vũ Thiên sau lưng cô.
Đỗ Nhược quay đầu lại, thấy Lục Vũ Thiên đang yên lặng làm bài tập, không hề phát hiện ra.
Cô lấy bút chọc chọc vào cánh tay Lương Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hồi hồn đi.”
“Ha ha.” Lương Vũ nhún vai, cuối cùng cũng quay lại.
Lương Vũ và Đỗ Nhược là bạn từ tấm bé, từ nhỏ cậu ta đã cao to, mỗi khi cười rộ lên sẽ khoe nguyên hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, nhìn hồi lâu cảm thấy hơi ngốc.
Cậu ta là chủ lực của đội bóng rổ trường, tuy chẳng có lấy một đề tài chung để nói chuyện với Đỗ Nhược nhưng quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Chuyện Lương Vũ thích Lục Vũ Thiên là “bí mật” mà Đỗ Nhược đã biết từ lâu.
Và trận bóng rổ cuối tuần này sẽ là sân khấu của cậu, nếu cậu thể hiện thật tốt, biết đâu sẽ nhân dịp giành chiến thắng mà đi tỏ tình với Lục Vũ Thiên cũng nên.
Nghĩ tới trận bóng rổ, Đỗ Nhược lẳng lặng viết xuống sổ tay mấy chữ “mang máy ảnh”, dù sao lần nào có hoạt động, cô chủ nhiệm đều bảo cô chụp ảnh ký sự bằng máy ảnh của chính cô.
Lúc ăn cơm trưa, Lương Vũ bưng khay cơm tới ngồi chung một bàn với Đỗ Nhược, nghiêm túc nhìn cô với vẻ là lạ.
“?” Đỗ Nhược tỏ vẻ khó hiểu.
Vì thế Lương Vũ lần thứ n hỏi cùng một câu: “Cậu thấy Lục Vũ Thiên thế nào?”
Đỗ Nhược gật gật đầu đáp chiếu lệ: “Ờ thì đẹp.”
“Tất nhiên là tôi biết cô ấy đẹp, ý tôi là phương diện khác thế nào!”
“Chuyện này à…” Đỗ Nhược ngẫm nghĩ, cúi đầu nhìn phần cơm trước mặt, “Ăn xong rồi lại nói được không?”
Lương Vũ và hai ba bận đã hết phần cơm, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Đỗ Nhược đầy nghiêm túc, trong mắt hiện đầy mấy chữ “ăn nhanh lên”.
Đỗ Nhược cảm thấy bữa cơm này có hơi ăn không vô.
“Lương Vũ, nếu cậu thích cô ấy thì đi tỏ tình đi, có hỏi tôi cũng vô dụng.” Cô nghiêm mặt nói, “Thế nên đứng quấy rầy tôi ăn cơm nữa.”
“Này Đỗ Nhược, cậu tàn nhẫn quá đó, tình nghĩa nhiều năm của chúng ta hóa ra không bằng một bữa cơm của cậu.”
“Số con trai theo đuổi cô ấy xếp hàng từ lầu một tới lầu năm, đợi cậu đánh thắng trận bóng rổ hãy tính.” Đỗ Nhược nói qua loa rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nhắc đến Lục Vũ Thiên, hình như trưa nay cô ấy và Diệp Ấp Trần cùng nhau rời khỏi phòng học, Đỗ Nhược thấy hơi hụt hẫng trong lòng.
“Con trai thích cô ấy nhiều như vậy, đều là con gái với nhau mà cậu không hâm mộ chút nào à?” Lương Vũ đột nhiên hỏi.
Đỗ Nhược buông đũa, cảm thấy hôm nay Lương Vũ thật phiền.
“Hâm mộ thì hâm mộ thật,” Đỗ Nhược cũng không phủ nhận, “Nhưng có những thứ hâm mộ cũng chẳng được, nếu con gái ai cũng xinh đẹp giỏi giang như cậu ấy thì sao tôn lên sự đặc biệt của cậu ấy được.”
Lương Vũ chợt ngộ ra, vỗ vỗ bả vai Đỗ Nhược, cảm thán: “Đây cũng là nguyên nhân tôi thích cậu ấy.”
Vừa xinh đẹp vừa ưu tú, chắc đó là lý do khiến đám con trai thích Lục Vũ Thiên, Đỗ Nhược nghĩ thầm.
Vậy Diệp Ấp Trần thì sao? Cậu ấy và Lục Vũ Thiên rất thân thiết, lẽ nào cũng…
Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược đột nhiên lâm vào phiền muộn, rõ ràng… hai người chẳng có quan hệ gì, sao cô lại cứ để ý đến cậu chứ?
HẾT CHƯƠNG 3