Không biết nằm trêи giường bao lâu, buổi sáng tỉnh lại, đã thấy Cát Ngọc làm điểm tâm cho tôi.
Lúc ăn sáng, tôi vẫn suy tư vấn đề này, tôi thấy cần phải đem vấn đề giải quyết hết, đặc biệt là những chuyện đã xảy ra gần đây.
Đầu tiên, bác Hải chết rồi, kẻ giết chết bác Hải có lẽ không phải là chú Quỷ, con quỷ sau lưng này, hoặc là người, đến tột cùng là ai, hiện nay vẫn chưa biết được.
Thứ hai, bốn chiếc mặt nạ, tôi đã trộm đi chiếc thứ nhất, ba chiếc mặt nạ còn lại bị Bạch Vũ Điệp thu hồi. Hay là cô ta cũng lo lắng rằng bốn người rơm cùng liên thủ để phản kháng chính mình, vì vậy liền động thủ trước, trừng trị ba người còn lại. Có điều nghĩ lại, ba chiếc mặt nạ này cũng có thể là chú Quỷ lén lút giấu đi.
Thứ ba, chú Quỷ rốt cuộc là ai? Tại sao Nghịch Thiên nắm ống thép đâm thủng thân thể của hắn, hắn không cảm thấy đau đớn chút nào? Chẳng lẽ hắn là cương thi?
Thứ tư, trêи xương sườn của bác Hải khắc chữ gì? Bây giờ hắn chết rồi, còn nói cho tôi một tuần lễ sau đi tới nhà hỏa táng vùng ngoại ô đợi, đến cùng là đợi gì?
Thứ năm, giờ khắc này tôi đang giấu mắt quỷ ở trêи người, cơ hồ tất cả mọi người đều coi nó là trân bảo, hết thảy những người biết nó đều đang tranh nhau tìm kiếm, mắt quỷ đến tột cùng là vật gì?
Hơn nữa, nghĩ đi nghĩ lại, tôi không khỏi nhớ lại một chuyện trước đây thật lâu, ngày đó tôi lướt Weibo, có một chủ topic đăng lên rất nhiều bức ảnh người chết trêи chuyến xe buýt số 14.
Chủ topic kia chụp một bức ảnh hắn đang đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, đứng cạnh một chiếc giếng cổ. Chẳng lẽ chủ topic đó chính là một người trong số bốn cái mặt nạ người rơm? Mà hắn đã tìm thấy được chiếc giếng cổ mà Bạch Vũ Điệp bị phong ấn ở đó?
Quá rối loạn, hiện nay tôi chỉ có thể từng cái từng cái làm, việc cấp bách nhất bây giờ chính là nhất định phải ở bên Cát Ngọc, nửa bước không thể rời đi.
Còn chú trung niên, tôi đã trịnh trọng nhắc nhở qua, để hắn tuyệt đối không được tới gần rãnh nước bẩn.
Mấy ngày nay cũng coi như là bình yên, tính toán một chút thời gian, một tuần lễ sau khi bác Hải chết, tối hôm đó, tôi xin Trần Vĩ nghỉ phép 1 ngày, tôi nói tôi có chút việc.
Lâu rồi tôi không xin nghỉ, dạo này biểu hiện làm việc cũng tốt, Trần Vĩ gật đầu nói: “Ừ, đi đi, đêm nay tuyến cuối cùng tôi lái là được”.
Tôi vẫn dặn Cát Ngọc một câu, bảo cô ấy không nên ra khỏi cửa, nhất định không nên ra khỏi cửa, Cát Ngọc cười nói tôi coi cô ấy là con nít rồi a.
Cuối cùng, Cát Ngọc đáp ứng với tôi 100% sẽ không ra khỏi cửa, tôi lúc này mới lái xe thẳng đến nhà hoả táng ở vùng ngoại ô.
Hơn 12h đêm, sau khi đã tới nhà hỏa táng, tôi dừng lại ở cửa. Cửa sắt lớn màu xám của nhà hỏa táng bên trêи rỉ sét loang lổ, thỉnh thoảng sẽ có xe cộ tiến vào, tôi đoán đó đều là đang chở thi thể vào.
Đứng ven đường, dựa lưng cạnh ô tô, tôi đốt một điếu thuốc, cứ như thế đợi mà không có mục đích.
12h30, không có ai đến, có mấy chiếc xe từ bên trong nhà hỏa táng đi ra, chắc là đang vận chuyển hũ tro cốt.
1h, vẫn không có ai đến tìm tôi, tôi thấy bác Hải chắc là trước khi chết bị hồi quang phản chiếu, hắn bị hồ đồ mất rồi.
Thầm nói tôi nên trở về đi thôi, hơn nửa đêm đứng ở cửa nhà hỏa táng, cẩn thận ngẫm lại rất ba chấm.
Ngay lúc tôi đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bên trong công viên nhỏ đối diện nhà hỏa táng, có một ông già què chân đi ra, nhìn dáng dấp cũng khoảng 50 tuổi.
Hắn hai mắt vô thần, từ bên trong công viên nhỏ đi ra, con mắt trừng trừng nhìn tôi.
Bởi đã là 1h sáng, bên trong công viên nhỏ đã tắt đèn từ lâu, tôi đứng tại chỗ có chút sững sờ, thầm nói chẳng lẽ là bác Hải báo mộng cho người này? Để người này tiện thể nói cho tôi hai câu?
Đến trước mặt tôi, hai mắt của hắn vẫn vô thần, nhưng vẫn nhìn tôi, nói: “Ngươi tên là gì?”
Tôi nói: “Lưu Minh Bố, làm sao?”
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“26, có vấn đề gì sao?”
Ông lão què chân vỗ vai tôi, nói: “Đi theo ta”.
Khi hắn đập bả vai tôi, trong giây lát tôi cảm thấy đầu óc ầm ầm chấn động, suýt chút nữa liền hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng nghi hoặc thân phận của hắn, nhưng tôi thấy người mà tôi phải chờ chính là hắn.
Hắn mang theo tôi đi vào bên trong công viên nhỏ, quay đầu nhìn xung quanh một lần, sau đó lại mang theo tôi hướng về phòng WC trong công viên, hơn nửa đêm, hai tên đàn ông cùng đi WC?
Này còn gì là tiết tháo nữa?
Đi vào trong WC, hắn dáo dác hướng về bên ngoài liếc mắt nhìn, sau đó mới thở dài một hơi, nói: “A Bố, rốt cuộc cậu cũng đến rồi”.
Tôi trợn mắt, lập tức nắm lấy hai bả vai hắn, hỏi: “Bác Hải, là bác sao?”
Ông lão què chân đưa ngón tay đặt ở trước miệng: “Xuỵt!”
Tôi mau mau che miệng lại, ông lão què chân nói: “WC chính là nơi che giấu chuyện xấu, ở đây mới thuận tiện nói chuyện, coi như trêи người cậu có thứ gì đó để theo dõi cậu, ở trong nhà cầu cũng sẽ mất đi hiệu lực, cẩn thận một chút cũng tốt”.
Tôi kϊƈɦ động đều muốn rơi lệ, vội vàng nói: “Bác Hải, bác nghe cháu nói, cháu không bái chú Quỷ làm sư phụ, cháu cũng không dẫn đường cho hắn, thế nhưng cháu không biết tại sao hắn tìm được bác”.
Ông lão què chân cười cười, vỗ bờ vai của tôi nói: “Sau khi cậu từ núi Long Hổ trở về, ta đã ngờ tới ta sẽ có ngày này, vì vậy lúc ở KFC ta gặp phải cậu, đó không phải trùng hợp, đó là ta cố ý đi tìm cậu”.
“Bác lúc đó tìm cháu làm gì?”
Ông lão què chân nói: “Đưa mạng!”
Tôi nghi ngờ nói: “Đưa mạng? Cháu không hiểu có ý gì, bác Hải, bác hãy nói chi tiết ra đi, lão gia ngài cũng đừng nói vòng vo nữa, vậy là bác chưa chết sao?”
Ông lão què chân lôi kéo tôi ngồi trêи sàn ở cửa nhà vệ sinh, may mà cầu tiêu cũng sạch sẽ, không có mùi gì khác, nếu không thì thật sự chịu không được.
“Sau khi từ núi Long Hổ trở về, cậu bị mất cái bóng, nguyên nhân khẳng định là do cậu bị kinh sợ trong nháy mắt bỗng nhiên quay đầu lại, kết quả linh hồn của cậu bị người khác bắt mất, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Sau khi cậu rời khỏi KFC, cậu một lần nữa có cái bóng. Chỉ có điều chắc là cậu không phát hiện ra, trêи người cậu xuất hiện cái bóng, là một người phụ nữ.”
Tôi vội vã nói: “Cháu phát hiện ra! Cái bóng đó đúng là một người phụ nữ”.
“Không sai, cái bóng kia đúng là nữ, nhưng sự thật là ta đưa cho cậu hai cái bóng! Trêи người ta tổng cộng có ba cái cái bóng, một là chính ta, hai cái còn lại là con trai và con gái của ta!”
Tôi khϊế͙p͙ sợ, đồng thời cũng không hiểu bác Hải nói gì.
Ông lão què chân nói: “Sau khi cậu từ núi Long Hổ trở về, ta thấy cậu không còn trái tim cùng linh hồn, khẳng định là do muốn phá giải lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng, chú Quỷ là sư đệ của ta, ta đã sớm biết hành tung của hắn, cũng biết hắn nhất định sẽ tìm tới ta, cậu biết hai bọn ta tại sao giống nhau như đúc không?”
Tôi nói không biết.
“Bởi vì từ nhỏ sư phụ khen ta thật thà, chịu cố gắng. Chú Quỷ không phục, hắn không chỉ muốn ở mọi phương diện vượt qua ta, ngay cả tướng mạo cũng tự ý dùng thảo dược để biến dáng dấp giống ta, mục đích gì chính là vì muốn đánh bại ta, thay thế được ta.”
Dừng lại chốc lát, ông lão què chân nói tiếp: “Ta biết chú Quỷ sẽ tới tìm ta, vì vậy lúc ở KFC gặp cậu, ta để hai linh hồn trong cơ thể ký gửi trêи người cậu. Chú Quỷ nhất định sẽ giết chết ta, ta chết rồi cũng không có vấn đề gì, ta còn có thể dùng linh hồn của con trai và con gái của ta nhập vào người khác, một lần nữa sống lại, cái này gọi là Mượn Xác Hoàn Hồn.
Tôi kinh ngạc nói không ra lời!
Bác Hải mới thật sự là cao nhân!
Lúc tôi từ núi Long Hổ trở về, hắn liền biết tôi nhất định sẽ gặp gỡ lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng, hơn nữa hắn sớm đưa cho tôi cái kính râm có thể nhìn thấy quỷ hồn, chính là để tôi có thể đề phòng. Mà tôi nếu muốn phá giải tạt chỉ đèn lồng, nhất định sẽ gặp phải chú Quỷ, nếu gặp phải chú Quỷ, tôi nhất định sẽ rất kinh ngạc hỏi hắn có biết bác Hải hay không.
Sau đó, tất cả mọi chuyện lại cứ phát triển như vậy, chú Quỷ giở trò ở trêи người tôi, tìm được địa điểm ẩn thân của bác Hải, giết chết bác Hải, nhưng bác Hải đã sớm ký gửi trêи người tôi hai cái linh hồn, một mặt là để bảo vệ tính mạng con cái hắn, mặt khác cũng có thể bất cứ lúc nào Mượn Xác Hoàn Hồn.
Tôi nhìn chằm chằm ông lão què chân, nói: “Bác Hải, vậy bác mượn cái cơ thể này, không phải quá tệ đấy chứ?”
Ông lão què chân thở dài nói: “Giết người sống, ta không xuống tay được, chẳng khác nào tự sát. Ông lão què chân này vừa mới chết, là chết đói, ta thực sự không tìm ra thi thể nào nữa, đành phải dùng hắn”.
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, quả nhiên, tôi một lần nữa đã biến thành một người không có cái bóng! Xem ra ông lão què chân lúc nãy đập bả vai tôi, cũng đã lấy hai cái linh hồn trêи người tôi đi.
Tôi không khỏi thở dài một tiếng, bác Hải thực sự là cao nhân, lúc ở KFC đập bả vai tôi, kỳ thực chính là vì ngày hôm nay mà chuẩn bị tất cả.
“Bác Hải, chú Quỷ nói hắn chỉ dùng ngân châm niêm phong lại huyệt đạo của bác, cũng không định giết bác, nhưng cháu thấy trêи ngực bác cắm một con dao, bác còn nhớ con dao đó là ai đâm không?”
Tôi mới vừa hỏi ra câu này, ông lão què chân ngẩn ra, sau đó cả kinh, nói rằng: “Đó, ta quên mất! Là một người trêи mặt đeo mặt nạ!