Ở trêи mặt người rơm này, được đính hai hạt châu màu đen vô thần, tôi đã từng hỏi tại sao trong mắt hắn lại không có lòng trắng, nguyên lai đây không phải con mắt, đây chỉ là hai viên pha lên đen tuyền!
Càng quỷ dị hơn chính là trêи mặt người rơm này không có miệng và lỗ mũi, nhưng hắn lại có thể nói chuyện!
Sau khi khϊế͙p͙ sợ, tôi nghĩ đến lúc chú Quỷ cắm ngân châm lên đầu Nghịch Thiên, ba mươi sáu cái ngân châm phong toả tử huyệt nhưng lại không hề có tác dụng đối với Nghịch Thiên, chính là bởi vì Nghịch Thiên căn bản là không phải người, cũng không phải quỷ, càng không phải cương thi, hắn chính là một người rơm!
Hắn chính là một con rối được Bạch Vũ Điệp bện ra, chỉ có điều năm tháng lâu dài, tâm sinh tạo phản. Muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Bạch Vũ Điệp, không muốn làm con rối của cô ta nữa.
Đầu óc tôi dường như sáng sủa hẳn lên! Nguyên lai người trong bóng tối vẫn luôn bảo vệ tôi, chắc chắn chính là Nghịch Thiên!
Từ ngày thứ nhất tôi lái xe bus số 14, Nghịch Thiên đã bảo vệ tôi, bởi vì khi đó tôi cũng đã trúng lời nguyền trăm năm, tuy chú trung niên và Cát Ngọc cũng bảo vệ tôi, nhưng bản lĩnh của hai bọn họ còn chưa đủ để đối kháng với lời nguyền trăm năm.
Vì lẽ đó, sau lưng vẫn có một người bí ẩn luôn bảo vệ tôi, mà người bí ẩn này, tất nhiên chính là Nghịch Thiên.
Mà lý do hắn bảo vệ tôi rất đơn giản, chính là không muốn giết tôi, để tôi phục vụ cho hắn, để tôi giúp hắn lén lấy tấm mặt nạ đi, như vậy liền có thể thoát khỏi khống chế của Bạch Vũ Điệp!
Tôi cảm thấy vận mệnh của mấy người chúng tôi đều bị dẫn dắt đến cùng một chỗ.
Bởi vì bốn mặt nạ kia đè lên những bức ảnh tiên đoán cái chết của tôi, bác Hải, chú trung niên, Cát Ngọc. Có thể đây chính là Bạch Vũ Điệp đã chơi chán mấy con rối, cảm giác người rơm không còn ý nghĩa gì nữa, liền muốn huỷ diệt bốn người bọn họ, rồi bắt bốn người còn sống làm thành con rối của chính mình.
Nghĩ tới đây, tôi cả kinh, thầm nói lẽ nào bác Hải là bị Bạch Vũ Điệp giết chết?
Nếu như suy đoán chính xác, như vậy, kế hoạch của Bạch Vũ Điệp bước thứ nhất cũng đã được thực hiện. Bác Hải chết rồi, tiếp đó sẽ là chú trung niên, tôi, Cát Ngọc. Trong ba người, chắc chắn sẽ có người tiếp theo phải chết!
Tôi có chút sợ hãi, nói: “Lão đại, chúng ta nên làm sao để đối phó Bạch Vũ Điệp? Không thể bởi vì chúng ta đã bị trúng lời nguyền trăm năm rồi, liền để cô ta tùy ý xâu xé chứ?”
Âm điệu tôi có chút run rẩy, Nghịch Thiên lại đeo mặt nạ lên, nói: “Không vội, Bạch Vũ Điệp hận người, giết người như ngoé, ở những năm cuối của thời nhà Thanh bị một lão đạo trấn áp, oan hồn cô ta bị phong ấn ở cái giếng cổ mà cô ta từng bị ném xuống, vị trí của cái giếng cổ đó ta vẫn đang điều tra. Hiện tại điều chúng ta cần phải làm chính là mau chóng tìm ra được mắt quỷ. Chỉ có vật ấy, mới có thể đối phó được Bạch Vũ Điệp, mới có thể bảo toàn được tính mạng của chúng ta”.
Mắt quỷ đang ở trong túi tôi, nhưng tôi không thể mù quáng lấy ra, thứ này ai cũng muốn cướp, ai cũng muốn tranh, tôi vẫn chưa xác định được mắt quỷ có tác dụng gì, vì vậy tôi phải giấu nó tới thời khắc cuối cùng.
Nghịch Thiên lúc gần đi, nói với tôi: “Chiếc mặt nạ kia ngươi hãy giữ lại, nếu gặp lại cô hồn dã quỷ liền đeo mặt nạ vào, bọn họ sẽ không dám động tới ngươi, nhưng ngươi ghi nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm mất mặt nạ, đây là đồ vật liên quan tới tính mạng của ta”.
Trở lại văn phòng khách vận trạm, Cát Ngọc đã ngủ, nằm ở trêи giường của tôi ngủ rất ngon lành, tôi ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa gò má trắng nõn của cô ấy, thư thái nở nụ cười.
Có xe có phòng, có bạn gái, tôi thấy cuộc đời đến thế là cùng, mấy năm qua ăn qua khổ qua, quá mệt mỏi, chỉ có tôi tự mình biết.
Những năm này, tôi không chỉ không chạm qua nữ nhân, ngay cả cái gọi là JAV cũng chưa từng xem, nói thật, không phải do tôi thanh cao không muốn xem, mà là tôi không biết download.
Giờ khắc này nhìn Cát Ngọc lộ một mảnh ngực trắng như tuyết, tôi liền xông tới chui vào trong chăn, không nhịn được vươn bàn tay heo, ai biết được mới chạm vào Cát Ngọc, bỗng nhiên cô ấy mở mắt ra: “Thiếu lang, ngươi khinh bạc ta, không hay lắm chứ?”
Cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến ảo, tôi phát hiện mình đang ngồi dưới gốc cây đào, mà trêи nhánh cây trước mặt tôi có một cô gái váy đỏ ngồi trêи đó, lắc lư hai chân, tà váy đỏ đung đưa theo gió, cô ta đưa tay, vuốt mặt tôi, cười nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Bầu trời u ám, mưa nhỏ tí tách rơi xuống, giọt mưa rơi trêи mặt tôi, khiến tôi bỗng nhiên tỉnh táo.
Tôi sợ hãi quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện bản thân đang ở một trạch viện cổ xưa, mà cảnh tượng trạch viện này rất giống những điều mà chú trung niên đã kể cho tôi về Tạt chỉ đèn lồng!
Tôi sợ hãi, mau mau chạy ra bên ngoài, vừa mới quay đầu chạy đi, bỗng nhiên nhìn thấy cô gái váy đỏ đang cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, bên trong sáng lên ánh nến mờ ảo.
“A!” Trái tim của tôi bỗng nhiên đau đớn, tôi vươn tay che trái tim của chính mình, cảm giác cả người đều muốn đau rút gân.
Tôi muốn chạy, nhưng không đứng lên nổi, trong trái tim truyền đến đau nhức, khiến tôi cảm thấy không còn một chút sức lực nào. Tôi quỳ trêи mặt đất, mặt hướng xuống mặt đất, bỗng nhiên tôi thấy vũng nước mưa chiếu ra một cái bóng.
“A Bố, A Bố, anh làm sao vậy?” Đột nhiên, Cát Ngọc dùng sức lay động tôi mấy lần, tôi hất đầu, từ trong ảo giác đi ra, nhìn thấy Cát Ngọc đang nằm ở trong lòng tôi, tôi thở dài một cái, lau mồ hôi trêи trán.
Ôm Cát Ngọc, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng tôi lại phát hiện ra viên mắt quỷ ở trong túi tôi dĩ nhiên quỷ dị lăn tới đầu giường, giờ khắc này nó đang ở gối tôi, ánh mắt trong veo, nhìn chằm chằm tôi.
Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới Nghịch Thiên đã nói, mắt quỷ có thể đo lường sự sống và cái chết, biết tương lai, xoay chuyển mệnh cách!
Đo lường sự sống và cái chết?
Biết tương lai?
Kết hợp tình cảnh mới vừa rồi, tôi hẳn là gặp phải Tạt chỉ đèn lồng trong truyền thuyết – Bạch Vũ Điệp, cũng chính là nha hoàn bị bấm gãy mười ngón. Mà nhìn dáng dấp, cô ta chính là muốn giết tôi, đây không phải là đo lường sự sống và cái chết sao? Việc này còn chưa phát sinh, đó không phải là chuyện tương lai sao?
Trước lúc này, Nghịch Thiên đã nói, hắn đang điều tra vị trí của cái giếng cổ kia, đây là một trong số đó.
Thứ hai, mau chóng tìm được mắt quỷ, lấy vật ấy để đối kháng Bạch Vũ Điệp.
Tôi trước khi ngủ, bị mắt quỷ đưa vào bên trong cảnh tượng tương lai, cũng có thể nói là mắt quỷ tạm thời để tôi biết rõ giờ chết của bản thân mình.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, đây không phải giờ chết của tôi!
Đầu tiên, cảnh tượng gặp Bạch Vũ Điệp vừa nãy, khá giống hai câu tiên đoán trêи tờ giấy kia: Đèn lồng bên trong sáng lên ánh nến, ngươi muốn che trái tim, múa rối xuất hiện trong mưa, ngươi thì lại sống mãi không chết.
Lúc tôi chạy trốn, Bạch Vũ Điệp ngồi trêи cây đào, cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, bỗng nhiên sáng lên ánh nến, đây là câu nói đầu tiên của lời tiên đoán.
Mà sau khi tôi thấy đèn lồng bên trong sáng lên ánh nến, trái tim của tôi đau vô cùng, đau đến nỗi tôi không chạy nổi, quỳ trêи mặt đất. Sau đó, ở vũng nước mưa trêи mặt đất, tôi nhìn thấy một cái bóng đen, cụ thể là ai, tôi chưa thấy rõ liền bị Cát Ngọc đánh thức.
Nói cách khác, Bạch Vũ Điệp sẽ không giết tôi, ngược lại sẽ để tôi sống mãi không chết?
Tình huống thế nào thì mới có thể sống mãi không chết?
Trong đầu xẹt qua một tia chớp, tôi chợt nhớ tới Nghịch Thiên! Cái gọi là sống mãi không chết, chẳng lẽ, Bạch Vũ Điệp định đem tôi làm thành con rối, để cùng cô ta chơi đùa sao? Nếu như vậy, đó thực sự là sống mãi không chết!
Trong lòng tôi càng ngày càng sợ sệt, nằm ở trêи giường đều bắt đầu run rẩy, tôi cầm viên mắt quỷ lên, nhỏ giọng nói: “Mắt quỷ a, ngươi có thể đem tất cả mọi chuyện tương lai nói cho ta biết không?”
Mắt quỷ không có nháy mắt, cũng không có làm ra bất kỳ phản ứng nào, như thể đột nhiên biến thành một viên cầu pha lê. Tôi không biết cách để sử dụng mắt quỷ, liền đem nó thu cẩn thận, bỏ vào trong túi.
Nằm ở trêи giường, tôi vẫn không ngủ được, không ngừng thở dài, Cát Ngọc chẳng biết lúc nào tỉnh lại, nhưng cô ấy không hé răng, mà là ở trong bóng tối xoa lồng ngực tôi, nhỏ giọng nói: “A Bố, nếu như quá ưu sầu, thì hút một điếu thuốc đi”.
Tôi ôm Cát Ngọc, lắc đầu nói: “Anh đã đáp ứng với em rằng không hút thuốc ở trêи giường”.
Hiện ở trong đầu tôi giờ rất loạn, nếu như Bạch Vũ Điệp đem tôi làm thành con rối, vậy tôi sẽ không phải chết, nhưng nếu không chết, vậy tình cảnh trong bức ảnh cái chết kia, tôi bị cây cầu lớn đè chết, nên giải thích như thế nào?
Chẳng lẽ cái này cũng là Bạch Vũ Điệp cố ý? Trước tiên thả ra bốn bức ảnh cái chết, sau đó trong bóng tối giết chết một, lấy chuyện này để hù dọa ba người còn lại, để ba người còn lại đều thấy mình nhất định phải đối phó Bạch Vũ Điệp, không thể ngồi chờ chết.
Cứ như vậy, ba người còn lại liền ngoan ngoãn dê vào miệng cọp, đưa tới cửa để Bạch Vũ Điệp giết chết.
Lẽ nào, bức ảnh tiên đoán cái chết không nhất định sẽ xảy ra?