Ông lão què chân nói đó là một người đeo mặt nạ, khiến tôi cả người chấn động. Tôi muốn hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng cũng không dám bức quá gấp, liền thăm dò hỏi: “Bác Hải, vậy bác còn nhớ chiếc mặt nạ kia trông như thế nào không?”
“Cái mặt nạ đó xem ra cũng chỉ là một cái mặt nạ phổ thông. Nhưng ta cũng thích nghe kịch, cẩn thận ngẫm lại, bên trong hí kịch cũng chưa từng xuất hiện loại mặt nạ này, hơn nữa người kia đeo chiếc mặt nạ rất quái lạ, là một chiếc mặt nạ màu trắng, ở phía trêи con mắt, song song lại phác hoạ ra một đôi mắt.”
Bốn con mắt!
Tôi nghĩ tới chiếc mặt nạ này!
Khi tôi lướt Weibo, vô tình nhìn thấy những bức ảnh xác chết cháy, hơn nữa ghi chép trêи bức ảnh đó là của những người đã chết trêи chuyến xe bus số 14 mấy năm gần đây. Hình ảnh đại diện duy nhất của blogger đăng những bức hình này là một người đeo một chiếc mặt nạ trắng, đứng cạnh một cái giếng.
Mà chiếc mặt nạ trắng đó có bốn con mắt!
Chẳng lẽ, người đeo mặt nạ này là một trong bốn con rối?
Tôi nhớ lại bốn chiếc mặt nạ kia, chỉ có một chiếc màu trắng, hơn nữa nó còn đang ở trong tay tôi, ba chiếc còn lại kia màu sắc không giống nhau.
“Tiểu tử, ta muốn chuyển sang nơi khác ở, cậu cũng đừng gọi ta là bác Hải nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ta thay hình đổi dạng, đứng trong bóng tối giúp cậu phá tan lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng.”
Tôi biết những gì bác Hải đã từng làm, liền gật đầu nói: “Vậy giờ phải gọi bác là gì?”
Bác Hải suy nghĩ một chút, nói: “Ông lão què chân này tên là Lưu Căn Hỉ. Vậy ta dùng luôn cái tên này đi”.
“Tên này quá thô tục.” Tôi ɭϊếʍ miệng nói.
Bác Hải cười cười, nói: “Hãy nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ta không phải bác Hải, ta tên là Lưu Căn Hỉ”.
“Vậy thì cháu gọi bác là bác Hỉ được không?”
“Tùy ý.”
Tôi lái xe, mang theo bác Hỉ đi về nội thành, còn chuyện kế tiếp tôi cũng không cần phải để ý đến, an cư lạc nghiệp đó là chuyện của hắn. Bác Hỉ có số di động của tôi, dàn xếp được rồi nhất định sẽ liên hệ với tôi.
Lúc trở lại văn phòng tổng trạm, tôi không tiến vào ký túc xá, bởi vì tôi muốn hút một điếu thuốc, nhưng không muốn để cho Cát Ngọc ngửi thấy được mùi thuốc lá, liền đứng ngoài túc xá, lẳng lặng hút.
Tàn thuốc đỏ tươi loé lên dưới màn đêm.
Tôi nghĩ tới lúc Đao Như trước khi chết, cô ấy nói với tôi rằng tôi phải cẩn thận hải cái gì, phía sau không kịp nói ra, lúc đó tôi thấy hẳn là bảo tôi phải cẩn thận bác Hải.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, chắc chắn không phải bác Hải. Bài trừ sự hoài nghi này cũng không phải là do bác Hải đã sửa lại tên, mà là do những việc hắn đã làm.
Bây giờ bác Hải đã từ một người trung niên vóc người hơi mập, giờ đã biến thành một ông lão què chân thân thể gầy gò.
Haizzz, thân thể này, lại còn què một chân. . .
Tôi lại bị mất cái bóng, mà nửa câu sau của lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng, tôi thực sự không nghĩ ra. Múa rối xuất hiện trong mưa, tôi thấy từ “múa rối” này không phải là cái bóng của tôi.
Ném đi tàn thuốc, tôi nghĩ mình chưa kịp dùng đồng xu nhìn xương sườn bác Hải khắc chữ gì, ba chữ kia đều đã tập hợp, chỉ còn lại chữ cuối cùng.
Đã có ba người bị khắc chữ trêи xương sườn, tôi mơ hồ thấy rằng vẫn còn có một người khác cũng như vậy.
Lại bình yên qua mấy ngày, tôi vẫn liên tục gọi điện cho chú trung niên, tôi chỉ lo rằng đột nhiên có một ngày tôi mở báo ra thấy tin tức về cái chết của hắn.
Lúc chuyến xuất phát trở về, tôi lá chiếc xe bus số 14 tiến vào văn phòng tổng trạm, nhìn thấy ở ven đường có một người đàn ông đeo mặt nạ màu trắng ở giữa trán có ba sợi khói xanh.
Nghịch Thiên đến.
“Có rảnh hai ngày không?” Tôi từ nhà ga chính đi ra, Nghịch Thiên hỏi tôi.
Tôi nói: “Tạm thời không rảnh, cũng không tiện xin nghỉ, làm sao?”
“Ta đã tra ra được vị trí của ngôi nhà cổ thời Minh Thanh, đó là một cái trấn nhỏ, gọi là trấn Thanh Linh, ở trong núi, có điều ở trong trấn đó từ lâu đã không có người ở”.
Ở những vùng núi sâu của Trung Quốc có rất nhiều thôn trang hoang vu, là do những cổ nhân vì muốn né tránh chiến tranh mà xây dựng những ngôi làng nhỏ. Có điều cũng có một vài thôn trang thời cận đại bởi vì xảy nha những chuyện ma quái khiến lòng người bàng hoàng, ví dụ như thôn Phong Môn, tiếng tăm rất lớn, liền đứng mũi chịu sào.
Mà nơi gọi là trấn Phong Linh kia, nhiều lắm cũng chỉ là thôn trang nhỏ, dù sao nhân khẩu thời cổ đại không thể so bằng với hiện đại được.
“Ý của ngươi là nếu muốn thực sự vạch trần được bí ẩn, chúng ta nhất định phải dành thời gian đi tới căn nhà cổ thời Minh Thanh kia?”
Nghịch Thiên nói: “Đúng, chỉ có như vậy mới đánh bại được Bạch Vũ Điệp, mới có thể phá giả lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng, như vậy, chúng ta sẽ bình an”.
Bạch Vũ Điệp chế tác bốn con rối, Nghịch Thiên chính là một trong số đó, còn ba người còn lại tôi chưa từng thấy, cũng chẳng biết bọn họ ở đâu, nhưng Nghịch Thiên và tôi đúng là hai con chấu chấu trêи cùng một sợi thừng.
Hiện tại điều Bạch Vũ Điệp muốn làm chính là phá huỷ bốn con rối, rồi lại chế tác bốn con rối mới, nếu như chúng tôi không đoàn kết thì sẽ từng người từng người một chết đi.
“Như vậy đi, ngươi cho ta số điện thoại di động, khi nào ta có thời gian thì ta sẽ gọi. Trong khoảng thời gian này, ngươi tiếp tục đi tìm mắt quỷ, thế nào?”
Nghịch Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, quyết định thế đi, nhưng đừng kéo dài quá lâu”.
Nghịch Thiên đi rồi, tôi bắt đầu lập ra một kế hoạch. Đầu tiên, mắt quỷ không thể gặp người, ai cũng không thể xem.
Thứ hai, trong mấy ngày này tôi muốn liên lạc với chú trung niên, ông lão què chân, và cả Cát Ngọc. Để bọn họ còn kịp chuẩn bị tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát đến trấn Thanh Linh.
Cuối cùng, tôi thấy căn nhà cũ Dân quốc kia, tạm thời tôi sẽ không đến đó nữa.
Chú Quỷ, người này thần thần bí bí, tôi thấy mục đích của hắn chỉ có một, chính là tìm kiếm mắt quỷ. Từ lúc hắn và Nghịch Thiên tranh đấu với nhau, có thể thấy được mắt quỷ tuyệt đối là một đồ vật bất phàm.
Đằng sau sự bình lặng là báo trước bão táp sắp đến, hôm nay, chú trung niên bỗng nhiên gọi điện cho tôi, nói: “A Bố, ta cảm thấy mấy ngày nay có điểm không đúng”.
Tôi hỏi làm sao không đúng?
“Buổi tối mấy ngày nay có người theo dõi ta.”
“Ai theo dõi chú, chú thấy rõ tướng mạo của hắn không?”
Chú trung niên nói: “Mấu chốt của vấn đề này là ta mỗi buổi tối đều sẽ đến chợ đêm ăn khuya, đều sẽ đi ngang qua một cây cầu nhỏ, mà người đàn ông kia mỗi tối đều đứng đầu cầu nhìn chằm chằm ta, hắn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, mặt nạ trêи trán còn có hai con mắt”.
“Bốn con mắt!”
Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức nhớ chủ topic đăng những bức ảnh cái chết!
Chú trung niên thấy tôi kinh ngạc, liền vội vàng hỏi: “Cậu biết người này?”
Tôi nói: “Không quen biết, thế nhưng tôi biết hắn cũng không phải là người lương thiện, này chú, bên dưới cái cầu nhỏ đó có phải là có một cái rãnh nước bẩn?”
Chú trung niên nói: “Ừ, đúng, có một cái rãnh nước bẩn, quanh năm không ai dọn dẹp, mùi thối tận trời”.
“Này chú, chú đừng đi ăn khuya nữa, nếu vẫn muốn ăn khuya thì đừng đi qua cái cầu đó nữa, nghe tôi không sai đâu! Việc này liên quan đến sinh mệnh!” Lần này, tôi kể đại khái câu chuyện cho chú trung niên.
Tôi chỉ nói người đàn ông đeo mặt nạ bốn mắt kia tuyệt đối không phải người lương thiện, nhưng không nói cho hắn biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ bốn mắt đó đã giết chết bác Hải.
Cúp điện thoại, trong lòng tôi mơ hồ thấy lại xảy ra chuyện lớn rồi. Khả năng là Bạch Vũ Điệp đã bắt đầu động thủ, tôi phải tận dụng thời gian, trước khi Bạch Vũ Điệp động thủ, giải trừ lời nguyền Tạt chỉ đèn lồng!
Vì vậy, tôi lại mặt dày tìm Trần Vĩ, nói với hắn một hồi, muốn xin nghỉ ba ngày.
Đúng như dự đoán, Trần Vĩ liền kéo xuống nét mặt già nua quát tôi một trận: “Cậu không có một chút cầu tiến gì cả, nếu cứ xin nghỉ thì làm sao tăng lương cho cậu được?”
Tôi cúi đầu, không nói một lời, Trần Vĩ cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì, trực tiếp nói: “Cút nhanh, ba ngày sau đi làm đúng giờ cho tôi!
Tôi cười cười, nói: “Cảm ơn anh Trần”.
Dù sao mối quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, hắn tuy tức giận nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho tôi nghỉ.
Hơn nữa, lần này tôi xin nghỉ là cố ý xin cùng lúc kì nghỉ của tháng, nói cách khác, tôi có thời gian năm ngày!
Thời gian lần này hoàn toàn đủ.
Tôi mang theo mắt quỷ, trước khi đi ra cửa liền nhỏ giọng nói với mắt quỷ: “Ta không biết nên xưng hô với ngươi thế nào, cũng không biết ngươi là nam hay nữ, vậy tạm thời gọi ngươi là bạn đi.
Bạn, khi vọng bạn có thể phù hộ cho tôi bình an giải trừ được lời nguyền, vạn phần cảm tạ bạn”.
Tôi quay về phía mắt quỷ bái một cái, rồi cầm lấy mắt quỷ, chuẩn bị rời đi.
Lúc vừa mới cất mắt quỷ vào túi, đầu óc tôi ầm ầm một trận, mắt tối sầm lại, nhất thời nhìn thấy một tình cảnh quái dị.
Đoàn người chúng tôi cất bước trêи con đường núi nhỏ không biết tên, theo sau chúng tôi là một cái bóng đen kịt!