Editor: Sên
Chân của tôi bị chặt đứt mất một đoạn!
Từ đầu gối trở xuống, hai chân bị chém, hai đoạn chân nhỏ cách thân thể tôi không xa, máu thịt be bét!
Tôi cảm thấy đầu óc có chút mê muội, hô hấp có chút gấp gáp. Đang muốn nhìn rõ ràng, bỗng nhiên phía sau một trận gió kéo tới, tôi cả kinh, cho rằng tiên đoán của bức tranh đã xuất hiện, lúc này tôi khom lưng, rút đao, xoay người đâm mạnh! Một mạch vô cùng lưu loát!
“Làm sao vậy!” Âm thanh truyền tới, ngay lập tức động tác của tôi bị ngăn chặn bởi sức mạnh to lớn như kìm sắt, tôi định thần nhìn lại, là lão tổ.
“Lão tổ, ngài mau nhìn xem!” Tôi chỉ vào bức tranh tiên đoán trêи bia mộ, nói với lão tổ
Xem ra lão tổ hẳn là không yên lòng để tôi đi một mình, chính vì vậy đã đi theo tôi đến đây, tôi chỉ vào bức tranh nói: Ngài bị một người bóp cổ. Còn tôi lại bị chém đứt hai chân!
Lão tổ híp mắt nhìn về phía bức tranh xem một lát rồi nhỏ giọng nói: Ta biết vấn đề ở chỗ nào rồi, đi theo ta.
Lập tức hắn liền mang tôi theo, một lần nữa lui ra ngoài rừng mộ, đi từ rừng mộ ra ngoài. Bởi vì lúc nhìn bia mộ, hắn cách bia mộ rất gần, tôi lại cách xa bia mộ,= nên lúc đi ra ngoài rừng mộ lại đổi thành tôi đứng ở trước lão tổ.
Ngay khi chúng tôi sắp đi ra khỏi rừng mộ, tôi cầm đèn pin cầm tay hướng về phía rừng mộ bên ngoài tùy tiện chiếu sáng, trong nháy mắt ánh sáng xẹt qua. Một bóng người lọt vào bên trong tầm mắt của tôi.
Chờ chút!
Vừa nãy là ai đứng ở lối vào rừng mộ? Giống như là lão tổ ý?
Tôi mau chóng điều chỉnh lại ánh sáng của đèn pin cầm tay, hướng về phía cái bóng người ban nãy mới nhìn thấy chiếu sáng lần nữa, đúng như dự đoán, lão tổ đang đứng ở lối vào rừng mộ lẳng lặng chờ tôi.
“Ngươi là ai!” Tôi hét lớn một tiếng. Quay đầu nhìn về phía sau nhưng không ngờ sau lưng tê rần, một luồng lực mãnh liệt xông tới trực tiếp đem tôi hất tung, thân thể trêи không trung trở mình lăn lông lốc vài vòng, sau khi rơi xuống đất vẫn cứ không ngừng bị cỗ lực này tập kϊƈɦ, lại ở trêи mặt đất chỗ rừng mộ lăn qua lăn lại mấy lần, mãi đến khi thân thể tôi bị đánh bay tới một khối trêи bia mộ.
Phịch một tiếng. Trước mắt biến thành màu đen, miệng phun máu tươi, một cảm giác muốn hôn mê mãnh liệt kéo đến, suýt chút nữa tôi không nhịn được muốn nhắm mắt lại.
Thân thể tôi ở trêи không trung lăn lộn một lúc. Cố ý liếc mắt nhìn về phía sau, sau lưng lão tổ sớm đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một người mang mặt nạ màu trắng, mặc một bộ y phục dạ hành, mà chiều cao cùng ánh mắt của hắn làm tôi nghĩ tới một người!
Một người đã từng trợ giúp tôi, nhưng tôi không dám xác định hắn đến cùng có phải người hại tôi hay không.
Nghịch Thiên!
Cái mặt nạ nàycùng với cái mặt nạ màu trắng của Nghịch Thiên gần như giống nhau như đúc, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì một tấm mặt nạ mà mù quáng nói hắn là Nghịch Thiên. Nếu như Nghịch Thiên muốn động thủ giết tôi, không muốn cho tôi biết hắn là ai thì hắn nhất định sẽ không mang cái mặt nạ kia.
Lão tổ nghe thấy tiếng chạy tới, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, hai tay liền dùng sức xoa một cái, trong lòng bàn tay có ánh sáng lóe lên, ánh kiếm ra khỏi vỏ!
“Ta chờ các ngươi đã lâu!” Lão tổ cười lạnh nói, lúc này trong tay cầm Huyết Hoàng kiếm, chân đạp lên bia mộ bay lên trời, hướng về phía con rối hình người mang mặt nạ màu trắng lướt tới.
Tốc độ của hắn quá nhanh, tới khi xẹt qua trêи người đều bay ra một bóng mờ màu đỏ, tôi biết đây khẳng định là ánh kiếm của Huyết Hoàng kiếm bắn ra.
Có câu nói: Cao thủ vừa ra tay, đã biết có hay không (Cao thủ vừa ra tay liền biết có bản lĩnh hay không?). Đòn đánh này của lão tổ trực tiếp đánh cho người đeo mặt nạ liên tiếp lui về phía sau, lão tổ lạnh lùng nói: Ngươi không phải là chính chủ, lui qua một bên, đỡ cho chết vô ích!
Người kia không nói lời nào, từ phía sau lưng rút ra một thanh trường đao cùng lão tổ chiến đấu, tôi nhìn tất nhiên không hiểu, bỗng nhiên ở bên ngoài rừng mộ bay đến một đạo ánh sáng, hướng về sau lưng lão tổ tập kϊƈɦ.
Ánh sáng kia giống như móng vuốt của sói, xem ra giống như phi tiêu, nhưng không xác định được có phải hay không, tôi quát to một tiếng, dùng sức đứng lên giẫm lấy bia mộ, nhớ kỹ cú nhảy này lấy lực bay lên trời, lúc nằm ngang lấy ra chủy thủ trong tay che đi, hướng về chỗ phi tiêu đánh tới!
Hổ khẩu (kẽ giữa hai ngón tay) ở bàn tay phải đột nhiên tê rần, toàn bộ cánh tay phải đều giống như muốn đứt gãy, tôi có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy răng rắc trong cánh tay, nhưng không quá rõ ràng, lúc này cánh tay phải như bị điện cao thế kϊƈɦ vào, gai gai, tê phồng!
Thành công cản được phi tiêu bay đến, lúc rơi lại thành xoay tròn, bay thẳng đến bụng tôi
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, tôi dùng sức vặn vẹo eo trêи không trung một giây, né tránh phi tiêu công kϊƈɦ, Nhưng vì thế nên hai chân lại ở bên trong phạm vi công kϊƈɦ.
Phi tiêu tiếp tục rơi, ở chỗ đầu gối hai chân của tôi bỗng nhiên xẹt một tiếng.
Đau!
Nhưng không phải rất đau!
Tôi cúi đầu vừa nhìn đã thấy hai chân đã đứt!
Hai đoạn chân bị chém đứt rất nhỏ, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, bàn chân còn lại vẫn hơi rung động, có thể là lưỡi tiêu thực sự quá nhanh, đòn đánh này tôi căn bản không phản ứng kịp, hai đoạn chân nhỏ liền trực tiếp bị chặt đứt mất một đoạn.
Lúc rơi xuống tôi căn bản là không có cách nào khống chế thân thể của chính mình, chỉ có thể mạnh mẽ vặn vẹo để cho mình chuyển sang tư thế nằm, hoặc là tư thế nằm sấp rơi xuống, cứ cho là như thế thì khi tôi bị té, nội tạng cũng rất đau đớn.
Mãi đến tận khi rơi xuống đất, nơi đầu gối bị gãy vỡ mới truyền đến cảm giác đau tê tâm liệt phế (đau tận xương tận tuỷ)!
Loại cảm giác đau đớn này giống như một cái kìm sắt nung đỏ hung hăng dí ở thịt của tôi, hung hăng xé, hung hăng vặn! Loại đau đớn này giống như vô số cái răng sắc bén cắn phá da thịt của tôi, gặm nuốt xương của tôi!
“AAA…!” Tôi ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, há to miệng điên cuồng hét lên không ngừng!
Tôi trừng hai mắt, lúc gầm rú chỉ cảm thấy bộ mặt sung huyết (đổ máu), gân xanh trêи cổ đều nổi lên. Tuy rằng tôi đã dùng hai tay bóp lấy chỗ bị chặt đứt ở bắp đùi mình nhưng máu tươi vẫn cứ dạt dào chảy ra ngoài.
Lão tổ nghe được tiếng kêu gào của tôi, quay đầu nhìn lại cũng là kinh hãi đến biến sắc, lúc này tăng nhanh tốc độ đánh người đeo mặt nạ liên tiếp lui về phía sau, chờ đúng thời cơ một giây phút ấy, một chiêu kiếm xẹt qua chém đứt đầu con rối hình người!
Hình ảnh này trong tưởng tượng cũng không hề phát sinh, con rối hình người chết rồi cũng không phải hóa thành một đống rơm rạ mà là một đầu người bị chém rụng.
Lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân một cước đá vào khuôn mặt đầu người, một cước đá rơi luôn chiếc mặt nạ, tôi cũng liếc nhìn về hướng con rối kia, người này là một nam tử, đại khái khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo của hắn xưa nay tôi chưa từng thấy, cũng không biết là ai.
“Lợi hại! Lợi hại! Quả nhiên không hổ là lão tổ nha!” Kèm theo âm thanh nói đó là một tràng vỗ tay, bên ngoài rừng mộ, trong bóng tối một đội quân hắc ám dần dần tiến vào.
Tôi cắn răng, cầm đèn pin cầm tay hướng về bọn hắn chiếu sáng, phát hiện bọn họ đều cùng mang một chiếc mặt nạ màu đen, nhân số áng chừng khoảng 10 người.
Mà người đứng đầu thì lại mang theo một tấm mặt nạ màu trắng, cùng mặt nạ ở đầu người vừa bị chém đứt kia giống nhau như đúc!
Lão tổ lẻn đến trước mặt tôi, giơ tay điểm vào trêи đùi của tôi, sau khi gật liên tục mấy cái, biểu hiện trêи mặt tê rần giống như là dùng sức cắn vào đầu lưỡi của mình.
Phốc! Lão tổ hé miệng, hướng về vết thương chỗ hai chân của tôi phun một ngụm máu lớn, sau đó nhặt hai đoạn chân bị đứt của tôi lên nhanh chóng nhập lại cùng một chỗ.
Nhất thời vết thương nhìn bằng mắt thường cũng thấy được tốc độ khép miệng vết thương nhanh chóng, tốc độ khép lại này cũng không phải là bộ phận cơ thịt tự nhiên sinh trưởng mà giống như là một loại quay ngược thời gian để phục hồi như cũ!
Gân cùng gân tự động liên kết lại, cốt cùng cốt tự động đụng vào nhau, bắp thịt rất tự nhiên ở cùng với nhau, trong chốc lát hai chân của tôi đã hoàn toàn lành lặn, nhưng tôi phát hiện ra chính mình vẫn nằm trêи đất không nhúc nhích, thật giống như vẫn chưa khống chế được hai chân của mình.
Tôi không biết lão tổ vì sao lại giúp tôi nối chân, đến tột cùng là chân chính nối liền rồi hay vẫn là chỉ đem chân nhỏ nối liền lại, nhưng chức năng bước đi đã hoàn toàn đánh mất. Nhưng lúc này chuyện quan trọng nhất vẫn không phải chuyện này
Sau khi hai chân không còn đau nữa, tôi ngồi dưới đất, dựa lưng vào bia mộ, cầm đèn pin hướng về chỗ người đeo mặt nạ dẫn đầu chiếu sáng. Hai mắt hắn nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh sáng của đèn pin cầm tay trong tay tôi, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nháy!
“Ngươi đến cùng có phải Nghịch Thiên hay không!” Tôi cắn răng, hung tợn hỏi.
Con người của tôi, không sợ người khác gạt tôi.
Lừa gạt thì mỗi người đều từng làm qua, cũng là chuyện mỗi người trong cuộc đời đều đã trải qua. Tôi không phải tức giận việc người khác gạt tôi, nhưng tôi rất phẫn nộ việc người khác vừa đang gạt tôi lại vừa đang hại bằng hữu của tôi!
Lão tổ đã nói ngự Hồn chi thuật – phương pháp điều động người rơm để xử lý sẽ không vào được hang rồng Thiên Sơn, nói cách khác, đám người trước mặt này cũng là người sống!
Người đeo mặt nạ dẫn đầu chậm rãi tháo mặt nạ, nhìn chằm chằm lão tổ và tôi, lạnh giọng hỏi: Các ngươi nhìn kỹ một chút xem ta là ai!