Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 188: Bia Mộ Không Tên



Editor: Sên

Lão tổ nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hơi nhướng mày, nói: Đúng như dự đoán, đám người lúc trước đào ra Hắc Long dẫn núi vẫn chưa hết hi vọng, bám theo chúng ta một đoạn. Vẫn tìm đến tận nơi này, hừ hừ, lần này nếu để cho ta gặp được, ta nhất định chém chết không tha!

Tôi đã thấy binh khí của lão tổ, cái đó không phải sử dụng một cách bình thường, chỉ một câu khái quát thôi: rất lợi hại!

Hai chúng tôi đi vào từ trong hang đá sau lưng Thiên Thủ Quan Âm, động đá này là động lớn nhất trêи Phật sơn (núi Phật), đoán chừng phải cao hai mươi, ba mươi mét, tôi mở đèn pin cầm tay ra, lúc cùng lão tổ đi tới một bên trong thì đột nhiên cảm giác thấy trước mặt có một luồng gió kéo tới.

Lão tổ quát to một tiếng: Mau tránh ra!

Bởi vì tình huống khẩn cấp, lão tổ không kịp tới che ở trước người của tôi, hắn chỉ có thể nhấc chân, một cước trực tiếp đem tôi đạp ra xa.

Trong tình huống như thế, tôi cũng cảm giác được trêи mặt tê rần. Nhất thời máu chảy ồ ạt, phiến đá sau lưng trêи mặt đất truyền đến một âm thanh vụt vang lên, hai thanh phi đao cắm vào trong tảng đá, khảm một vết thật sâu!

Lão tổ hét lớn một tiếng, ở trong bóng tối liền vung tay áo mấy cái, hẳn là cũng vứt ra mấy mũi ám khí!

Chỉ nghe ở phía sâu trong sơn động truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó chính là tiếng đồ vật rơi xuống đất lạch cạch. Tôi nghĩ thầm, ám khí của lão tổ cũng có thể giết chết người rơm?

Nâng đèn pin cầm tay lên hướng về phía tiếng vang chiếu sáng, phát hiện trêи mặt đất rơi ra hai cái mặt nạ màu trắng, lúc này nó còn đi lòng vòng trêи đất không có ngừng.

Nhưng bên cạnh mặt nạ màu trắng không có thứ gì, chỉ có một vũng máu.

“Không đúng! Đây không phải người rơm, đây là người sống!” Tôi nói với lão tổ

Lão tổ lạnh giọng nói: Nếu là người rơm thì không có cách nào tới chỗ này được, ngự Hồn chi thuật chỉ là trò trẻ con, doạ người coi như cũng được. Nhưng muốn lợi dụng ngự Hồn chi thuật để đến tìm kiếm Nhân Vương kinh thì đó là không có khả năng!

Tôi chợt nhớ tới Nghịch Thiên, gia hoả này đã từng cho tôi xem qua mặt của hắn, hắn chính là người rơm thật sự. Nhưng hắn chắc là so với người rơm bình thường lợi hại hơn, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy chính hắn ở sau lưng điều khiển tất cả mọi thứ!

“Lão tổ, làm sao bây giờ? Lỡ như bọn họ tìm thấy Nhân Vương kinh trước chúng ta, vậy thì hỏng chuyện!” Tôi sốt sắng hỏi.

Lão tổ híp mắt, nhỏ giọng nói: Bọn họ không thể nào tìm được Nhân Vương kinh đâu, ngươi theo ta đi là được rồi, chú ý không nên để bị đánh lén.

Xem ra lão tổ rất chắc chắn khi tôi ở cùng lão tổ. Dẫm lên chỗ trống ở bên trong hang núi, cầm đèn pin hướng về bốn phía chiếu sáng, tôi kinh ngạc phát hiện ra, vừa nãy trêи mặt tôi bị cắt ra vết thương, bây giờ sờ lại không hề có cảm giác gì, trêи mặt trơn nhẵn như ban đầu.

Khϊế͙p͙ sợ, tôi nhìn về phía lão tổ, hắn cho tôi ăn miếng thịt hình giọt nước kia khẳng định không giống người thường!

Tôi bây giờ có năng lực tái sinh thân thể, đã không phải là một người bình thường nữa rồi.

Trước kia ở đáy biển Quỷ Vực, Nhị gia để cho tôi ăn thái tuế, chính là có thể tăng nhanh khả năng tự lành của thân thể, mà thân thể lão tổ là một khối thiết (sắt), đặc điểm thân thể hắn chính là có thể tùy ý hòa tan, lại tùy ý tụ hợp.

Hiện tại hai cái này tôi chỉ làm được cái số một, thân thể hòa tan tôi nhất định là không làm được, cho nên bây giờ tôi cùng một người bình thường vẫn không khác biệt gì.

Cứ nghĩ như thế, lão tổ đã mang theo tôi đi đến trước một rừng mộ, ở sâu bên trong hang núi này vậy mà lại chôn dấu rất nhiều bia mộ!

Lại cầm đèn pin cầm tay phóng tầm mắt ra xa nhìn thử, số lượng bia mộ trong này so với nghĩa trang công cộng còn nhiều hơn!

Ở rừng mộ phía trước nhất dựng thẳng một khối bia đá cực lớn cao hơn ba mét, trêи bia đá khắc mười chữ triện màu máu đỏ lớn.

“Hàng Đế Tử nặng, trải qua Nhân Vương quỷ kinh!” (?)

Lão tổ nói: Bảy khó tám khổ, mười lăm cuốn chân kinh hẳn là khắc hoạ ở đây, chúng ta tiến vào đi tìm một chút xem.

Khi tôi theo lão tổ tiến vào trong rừng bia mộ, trong nháy mắt tôi cảm thấy nhiệt độ hạ thấp, không biết là những bia mộ này dùng chất liệu đặc thù gì, đã có chuyện gì xảy ra.

Tôi vốn là tràn đầy tự tin, nhưng sau khi đi cùng lão tổ vào rừng bia mộ kia, trong nháy mắt liền trợn tròn mắt.

Trêи những bia mộ này một chữ cũng không khắc!

Mộ không tên? Tôi lẩm bẩm một câu.

Liên quan tới mộ không tên thì trong lịch sử chỉ có lăng mộ của Võ Tắc Thiên trước kia từng tạo một cái, người đời sau suy đoán về bà, có người nói là Võ Tắc Thiên không biết nên đánh giá chính mình như thế nào, có người nói Võ Tắc Thiên cảm thấy mình đã công đức viên mãn, không cần phải ca công tụng đức nữa, còn có một vài người nói Võ Tắc Thiên là muốn con cháu đời sau bình luận về ưu khuyết điểm của mình nên cứ giao cho hậu nhân (con cháu đời sau) tùy tiện nói đi.

Chuyện này cũng chưa làm rõ nguyên nhân, lúc này lại thấy được bia mộ không tên, tôi cảm thấy có chút quái dị.

Bởi vì nếu như đem bảy khó tám khổ chân kinh giấu trong mộ ở trong rừng, trêи mộ kia nếu như không khắc chữ thì làm như thế nào tìm ra? Bia mộ mênh ʍôиɠ như này giống như mò kim đáy biển, biết tìm đến năm nào tháng nào?

Đừng nói tôi mơ mộng, lão tổ cũng là đang mơ, lúc này hai chúng tôi đi ở trong rừng mộ, dùng đèn pin chiếu khắp các tấm bia đá nhưng đều không tìm thấy bất kỳ tung tích của kiểu chữ nào.

Đột nhiên, lão tổ dừng lại, hắn nói: Không đúng, trong này đồ vật gì cũng đều không có điêu khắc, quay trở lại!

Hai chúng tôi cũng là vừa mới đi được một nửa lộ trình, sau đó mới trở về, đi tới lối vào rừng mộ, lúc này lại lần thứ hai liếc mắt nhìn tấm bia đá lớn nhất, vẫn là theo đường cũ đi về phía trước.

Mà lần này quay lại, tôi cùng lão tổ không khỏi đều trợn to hai mắt, đập vào mắt là đồ vật làm cho chúng tôi đều cảm thấy khó có thể tin!

Ở lối vào toà thứ nhất, ở trêи bia mộ điêu khắc ra một bức hoạ, cảnh tượng bên trong là ở một mảnh đất trống trêи cỏ, có mấy người đang đánh nhau, hơn nữa còn có một ngón tay bị đứt nhét vào trong miệng một tiểu tử, ở tay bị đứt còn điêu khắc rất nhiều ánh sáng, giống như là dùng sức miêu tả bảo bối đang ẩn giấu trong lòng bàn tay.



Tôi cùng lão tổ liếc mắt nhìn nhau, không hiểu có ý gì.

Tiếp tục đi về phía trước, phát hiện trêи những bia mộ phía sau vẫn là rỗng tuếch, chỉ có một khối trêи bia mộ là nổi lên phù điêu (tranh khắc)



“Lão tổ, chúng ta nên đi đâu?” Mắt tôi nhìn bốn phía, ở trong bóng tối hỏi.

Lão tổ suy nghĩ một chút, nói: Đi theo ta.

Lần này hai chúng tôi hầu như là tìm tòi một cách kĩ lưỡng, mỗi một khối bia mộ đều đứng sát bên để xem, cuối cùng phát hiện ra tấm bia mộ thứ hai theo hướng tây bắc của bia mộ thứ nhất xuất hiện Phù đồ bia mộ (tranh vẽ trêи mộ).

Trêи khối mộ thứ hai này khắc họa bức tranh: có một người đàng ông nấp ở sau tảng đá phía sau một tấm bình phong, ở phía trước bình phong có một cái đài đá lớn, trêи đài đá có một tiểu tử đang nằm, giữa thân thể hắn viết một chữ, trong chữ còn miêu tả từng đạo từng đạo hình ảnh như gợn nước vậy, giống như đang viết chữ Tâm.

Tôi vỗ gáy một cái, thở dài nói: Đây không phải là lúc tôi gặp đốt tâm hành giả à?

Lại nhìn bản vẽ này, còn cả tảng đá sau tấm bình phong có cất giấu người, lúc đó chính là lão tổ rồi, hắn mô phỏng (bắt chước) theo âm thanh của đốt tâm hành giả khiến cho tôi can tâm tình nguyện nhận lấy ma tâm.

Đây tuyệt đối chính là ma tâm (trái tim của ma), bởi vì tôi nhớ lại lời nhị gia đã nói, loại vu thuật khô máu kia gọi là tính toán chi li, khiến thân thể người sống chảy ra từng giọt từng giọt máu.

Loại vu thuật này hạ lên thi thể, oán niệm tuyệt đối không phải là tàn nhẫn bình thường!

Trêи bia mộ không tên kia lại quỷ dị nổi lên sự tình trước đây chúng tôi gặp phải, để cho tôi cùng lão tổ có chút bối rối, hai chúng tôi tiếp tục đi tìm, sau đó tìm được một bức tranh.

Bức tranh này là tôi cùng lão tổ đứng ở trêи đỉnh núi, lão tổ trong tay bắt được một đồ vật có chùm sáng loè loè nhét vào trong miệng của tôi, trêи bầu trời vẽ ra một đám mây lớn màu đen, hơn nữa còn có sấm rung chớp giật.

Từ trêи bia mộ có thể nhìn thấy, lão tổ cho tôi một ít đồ vật, nhất định là bảo vật bởi vì trêи bia mộ vẽ rất nhiều đồ vật, chỉ cần là bảo vật đều sẽ cố ý miêu tả mấy vệt sáng.

Mà thời điểm chúng tôi nhìn thấy bức tranh này, mới là đi tới một nửa rừng mộ, phía sau còn có hơn một nửa số bia mộ nữa.

Lão tổ bỗng nhiên không dám đi về phía trước, hắn đứng tại chỗ, sâu kín nói: Đồ đệ, ngươi đi xem xem bia mộ phía sau vẽ cái gì, sau khi trở về nói cho ta biết.

Tôi nhỏ giọng hỏi: Lão tổ, ngài không tới nhìn sao?

Lão tổ lắc đầu, lạnh nhạt nói: Ta thì không đi được, ngươi đi xem xem, trở về nói cho ta biết là được rồi. Đi mau đi.

Nói xong, lão tổ lại là nặng nề thở dài, tôi đi tới phía sau rừng mộ, dùng đèn pin đồng cẩn thận soi sáng mỗi một khối bia mộ, cuối cùng phát hiện ra một bức tranh.

Một người đưa tay bóp lấy cổ của một người khác, trêи tấm hình cái người bị tóm lấy kia đầu rõ ràng đã ngẹo, hơn nữa khóe miệng còn có máu, nhìn dáng vẻ chắc là đã bị chặt đứt cổ, tắt thở.

Tôi trong lòng giật mình, hít vào một ngụm khí lạnh cho rằng đến lúc đó có thể lão tổ sẽ phải giết tôi, xem tiếp mới phát hiện, tôi trong hình đứng ở chỗ không xa lão tổ, nằm trêи mặt đất nhìn tất cả những thứ này.

Tôi nghĩ thầm: Tại sao mình phải nằm trêи mặt đất?

Quay đầu lại nhìn chân của mình, tôi không khỏi kinh hãi đến biến sắc!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv