Editor: Mẫn Mẫn
Nhìn thấy người dẫn đầu, tôi sững sờ.
Tôi từng nghĩ đến tất cả mọi người, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới hắn.
“Bác Hải! Bác giả chết?” Tôi trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi.
Bác Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Không sai! Ta chính là muốn chờ các ngươi tìm tới hang rồng Thiên Sơn, rồi sau đó mới đến. Bí mật của Nhân Vương kinh, sư phụ của ta cũng từng nói cho ta biết. Thứ này làm sao có thể để rơi vào tay các ngươi?”
Lúc nói chuyện, bác Hải tháo mặt nạ ra, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng giống như đã tính toán kỹ càng. Xem vẻ mặt của hắn, giống như hôm nay tôi cùng lão tổ chết chắc rồi.
Lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn giết ta?”
Bác Hải cười ha ha một tiếng, nói: “Ta đương nhiên không giết được ngươi, thế nhưng, dựa vào hắn? Không thể giết chết ngươi sao?”
Dứt lời, bác Hải bỗng nhiên hướng lên trời phất tay, phía sau một đám người đeo mặt nạ lập tức tránh ra, nhường đường.
Tôi nâng đèn pin cầm tay chiếu về con đường bọn chúng vừa mở. Trong bóng tối chậm rãi bước ra một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ, bọn họ khiêng một cái kiệu, bên trêи một người mặc bào phục màu tím đang ngồi, mặt mũi trắng nõn, nhưng rõ ràng đã già yếu.
Người này, tôi chưa từng gặp, cảm giác hắn
rất quái lạ. Bởi vì… thằng cha này nên nói thế nào đây. Xem tướng mạo, vóc
người, y phục, giống như là đàn ông, nhưng ý cười nổi lên trong khóe mắt cùng
khóe miệng, cùng với hai tay tạo thành hình Lan Hoa Chỉ, khiến tôi cảm thấy kẻ
này thực quái gở, không giống nam cũng chẳng giống nữ!
“Là ngươi!” Lão tổ trợn to mắt, khuôn mặt khó tin. Không chờ người
đối diện lên tiếng, lão tổ cả kinh nói: “Làm sao ngươi không chết?”
“Ha ha ha ha”. Người kia ngồi trêи kiệu, mặc
bào phục màu tím, ngửa mặt lên trời cười to. Trong nháy mắt tôi liền muốn bịt
lỗ tai lại.
Tiếng cười của hắn rất sắc bén, mà lại như
giọng vịt đực!
“Lão tổ nha, hóa ra ngươi còn nhớ ta sao”.
Giọng nói này, cùng với lúc nói chuyện tay tạo thành hình Lan Hoa Chỉ, khiến
tôi chợt nhớ đến một loại người
Thái giám!
Thế nào lại là thái giám?
Mặt không có râu, thanh âm cao vút, giọng nói lanh lảnh, giọng như con gái, cử chỉ động tác giống nữ không giống nam. Đây chính là thái giám!
Định thần nhìn lại bào phục hắn mặc trêи người, đây chính là áo mãng bào của hoàng đế triều Thanh! Còn giữa áo mãng bào cùng bào phục khác nhau thế nào, cái này tôi tạm thời không nhắc đến.
Tôi cắn răng, nước mắt chảy ra, thanh âm run run, nói: “Bác Hải! Bác tin tưởng tôi! Bác nhất định là bị sư phụ của mình lừa rồi. Bác không cần vì báo thù cho sư phụ mà dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Lão tổ là người tốt, bác phải tin tưởng tôi!”
“Ma tâm trêи người ngươi chưa phát tác chứ? Chờ ma tâm phát tác, quay lại cầu xin ta, nếu như ta cao hứng, không chừng có thể cho ngươi sống thêm một thời gian nữa, ha ha ha”
Lão tổ giờ khắc này nhìn chằm chằm thái giám kia, lạnh lùng nói: “Ma Anh Sa, trăm năm trước ta có thể giết ngươi. Hôm nay, ta có thể giết ngươi thêm một lần nữa”
“Mấy người các ngươi, đi so chiêu cùng lão tổ, để ta nhìn xem hắn hiện tại trình độ thế nào”. Tên thái giám ngồi trêи kiệu, vẫn làm điệu bộ Lan Hoa Chỉ, nghịch nghịch móng tay của mình, hờ hững nói một câu, giống như chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
Bác Hải sững sờ, nói: “Công công, chuyện này… Chúng tôi đều không phải là đối thủ của hắn.”
“Cái gì?” Thái giám trừng mắt nhìn bác Hải một chút, giọng nói có phần tức giận.
“Vâng!” Bác Hải vẫn cúi đầu, nhưng trêи nét mặt hiện ra vẻ quyết tâm, giờ khắc này vung tay lên, quát lớn: “Tiến lên!”
Phía sau, hơn mười người đeo mặt nạ mặc y phục đen, cầm trong tay trường đao vọt tới.
Lão tổ một thân một mình, đứng thẳng trêи tấm bia mộ, một tay cầm kiếm, một tay để sau lưng, cười vang nói: “Vương triều loạn lạc, từ lâu đã chìm trong khói thuốc. Thật nhiều năm rồi cũng không gặp qua nhiều cao thủ như vậy. Đồ đệ, nhìn cho kỹ. Tinh hoa tu luyện cả đời của sư phụ, hôm nay sẽ cho ngươi thấy!”
Khi mười mấy người vọt đến trước mặt lão tổ, trong nháy mắt, bóng người lão tổ lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
“A!” Gã đeo mặt nạ đứng sau cùng đột nhiên hét thảm một tiếng, liền sau đó như một người ngủ gật, dần dần gục xuống, nhưng đầu cũng không còn ở trêи cổ, mà trực tiếp rơi xuống đất.
Rầm một tiếng, lão tổ một người một kiếm, vệt ánh sáng lóe lên, lập tức một cái đầu rơi xuống.
Thật ra mà nói, tôi không thấy rõ lão tổ đến tột cùng là công kϊƈɦ ra sao, tôi thậm chí đều không biết lão tổ di chuyển như thế nào, nhưng tôi biết đây chính là cái gọi là tuyệt đỉnh công phu.
Tôi trước đây đã từng xem qua một bộ phim, gọi là Thập yêu sơn (?). Bên trong dạy một loại vượn kϊƈɦ thuật, đại loại là thân mình di chuyển nhanh chóng, công kϊƈɦ mãnh liệt. Nhưng lão tổ chắc chắn không phải dùng vượn kϊƈɦ thuật, bởi vì cái này cần hai người đàn ông cùng nhau tu luyện, ít nhiều có ý tứ vui vẻ. Lão tổ mặc dù không có khả năng sinh đẻ, nhưng tuyệt đối cũng không phải gay.
Lúc này lão tổ lại một chiêu chém đứt một cái đầu, mười mấy người trong nháy mắt bị kinh sợ. Ma Anh Sa cười the thé nói:
“A, trăm năm không gặp, lão tổ vẫn uy phong như vậy nha! Đây thật là để ta mở rộng tầm mắt, ha ha ha”
Tiếng cười của Ma Anh Sa, thật là khiến tôi toàn thân nổi da gà.
Lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nóng vội, một lát nữa sẽ đến lượt cái đầu chó của ngươi”
Tôi tin tưởng bản lĩnh của lão tổ, hắn là đang cười nhạo người đối diện. Bởi vì tôi đã từng chứng kiến qua, khiến cho tôi tâm phục khẩu phục, thời điểm tôi bắn lão tổ, bóng người của hắn biến mất không còn tăm hơi, một khắc sau lại xuất hiện trước mặt tôi, cho tôi thấy công phu dùng mí mắt giữ lại viên đạn, đây nhất định không phải người bình thường.
Đột nhiên, lão tổ không dừng lại, cầm trong tay một vệt sáng đẫm máu nhảy vào giữa đám người, đánh cho người ngã ngựa đổ, trong chốc lát, hơn mười người đeo mặt nạ y phục đen bị chém ngã xuống, máu chảy thành sông.
Trong không khí, mùi máu tươi nồng nặc, tôi hít vào một ngụm khí, cảm giác đầy mùi tanh.
Bác Hải hai chân có chút run rẩy, hắn đứng tại chỗ cầu khẩn nói: “Công công, công công, ngài mau ra tay đi, tôi thật sự đánh không lại lão tổ!”
Ma Anh Sa như là đang xem một màn kịch hay, vuốt ve móng tay của mình, ngồi trêи cỗ kiệu, giọng nửa nam nửa nữ nói: “Vẫn chưa xong à? Ngươi đánh không được rồi hả? Đừng có van cầu ta, mọi việc ngươi phải dựa vào chính mình, hiểu không?”
Bác Hải rầm một tiếng, quỳ trêи mặt đất, giọng gần như tha thiết van nài, dùng đầu gối lết từng bước từng bước đến quỳ trước mặt lão tổ, khóc lóc thảm thiết, lời nói có phần lộn xộn: “Lão tổ à, tôi thật sự bị lừa gạt, tôi cảm thấy ngài mới là nói đúng, sư phụ tôi nói dối, đều đang gạt tôi”
Tôi tự hỏi tại sao bác Hải lại thành ra như vậy? Còn chưa đánh liền đã quỳ gối trước mặt lão tổ, không cần thiết phải thế chứ?
Dù sao phía sau bác Hải còn có thái giám triều Thanh Ma Anh Sa này, người này vừa nhìn liền thấy khí độ phi phàm, hẳn cũng là một cao thủ.
Tôi nói: “Bác Hải, bác hiểu rõ rồi chứ? Tên thám giám chết tiệt này là cố ý lợi dụng bác. Bây giờ bác đưa hắn đến hang rồng Thiên Sơn, tìm được Nhân Vương kinh rồi, bác lập tức không còn giá trị lợi dụng, thố tử cẩu phanh (bắt được thỏ liền giết chết chó săn), lẽ nào bác không hiểu sao?
Tôi nghiến răng nói xong, bác Hải vẫn là dập đầu liên tục với lão tổ.
Bác Hải dập đầu rầm rầm, trêи mặt đầy nước mắt nước mũi liên lục nói mình sai rồi. Lão tổ híp mắt theo dõi hắn, như là đang suy nghĩ điều gì.
Ma Anh Sa ngồi trêи kiệu, trước sau đều không thèm để ý, chỉ cúi đầu vuốt ve móng tay của mình, lại bày ra bộ dáng Lan Hoa Chỉ, khiến tôi thực cảm thấy thốn “bi”.
Tôi vẻ mặt bình tĩnh, móc súng lục ra, trong bóng tối bỗng nhiên bóp cò súng.
Ầm!
Trong bóng tối, nòng súng phun ra một ánh lửa, một viên đạn bay về phía Ma Anh Sa.
Ma Anh Sa vuốt ve móng tay với bộ dáng Lan Hoa chỉ không hề di chuyển, không hề nhúc nhích, thế nhưng viên đạn khi bay tới chỗ hắn, lại biến mất không thấy.
Không sai, là biến mất!
“Khà khà, tên tiểu tử này, ta thích!” Dứt lời, Ma Anh Sa mở lòng bàn tay của mình ra, lạch cạnh một tiếng, ném viên đạn xuống đất.
Tôi trợn to hai mắt, không tưởng tượng nổi hắn vừa nãy làm thế nào bắt được viên đạn, tay của hắn rõ ràng không nhúc nhích.
Chẳng lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh như một cái chớp mắt, nhanh đến mức mắt người thường không thể thấy được?
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng lại, bỗng nhiên bác Hải quỳ trêи đất khẩn khoản van nài nói: “Lão tổ, ngài tha thứ cho tôi đi!”
Đang nói chuyện, hắn quỳ trêи mặt đất, ôm lấy chân lão tổ, nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy trong lòng bàn tay của bác Hải sáng lấp lóa, không biết cầm món đồ gì.
Lão tổ chẳng biết tại sao đột nhiên quát to một tiếng: “Ngươi không phải Hải Đại Thành!”