Nhân lúc Trường Phong còn đang bận tính tiền, cô tranh thủ thu dọn hộp quà, cà vạt cùng với móc áo khoác của anh.
Trả tiền xong, hai người bước ra ngoài. Các nhân viên vì vừa mới kiếm được một khoản tiền lớn nên vô cùng niềm nở, tiễn họ ra tận cửa. Mặt mày ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Thục Mây ngồi vào trong xe, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử. Bọn họ rời đi lúc hai giờ chiều, vậy mà bây giờ đã là hơn năm giờ. Lúc hai người đến nơi tổ chức buổi tiệc, đồng hồ cũng vừa vặn điểm sáu giờ kém mười lăm.
Cô khoác tay Trường Phong, hai người bước song song tiến vào bên trong khách sạn. Nhân viên tiếp tân thấy hai người họ liền lại gần hỏi một chút, sau đó dẫn bọn họ đến phòng tổ chức buổi tiệc sinh nhật.
Từ bên ngoài nhìn vào, Thục Mây có thể dễ dàng nhận thấy được không gian cũng như quy mô của buổi tiệc này lớn hơn nhiều so với buổi tiệc cuối năm tập đoàn K tổ chức. Mặc dù vẫn chưa đến giờ nhưng hiện tại trong phòng đã tụ tập rất nhiều khách mời, ai nấy đều ăn mặc sang trọng và lịch sự.
Căn phòng không hề có bất kỳ bàn ăn nào, mà chỉ có rất nhiều bàn tròn nhỏ cao, được phủ khăn trải bàn trắng tinh. Quanh những chiếc bàn ấy là một vài vị khách đang trò chuyện vui vẻ, trên mặt bàn đặt một vài ly rượu vang tinh xảo. Ở phía bên trái căn phòng là sân khấu lớn, cách đó không xa đặt vài chiếc bàn dài hình chữ nhật. Trên đó đã bày sẵn các dụng cụ ăn uống và nồi giữ nhiệt. Mặc dù món ăn chưa được mang ra nhưng các loại thức uống đã được phục vụ.
Đây không hề giống một buổi tiệc sinh nhật chút nào, mà giống một buổi tiệc rượu hơn.
Lúc đầu khi Trường Phong nhắc đến tiệc sinh nhật của anh, cô còn cứ tưởng anh sẽ cùng với Minh Huy và Triều Dương và một vài người bạn nữa đi ăn tối, đi xem phim, hoặc những thứ đại loại như vậy. Ai ngờ đến ngày hôm qua cô mới rõ tiệc sinh nhật của anh là bộ dạng gì.
Nếu như tiệc sinh nhật của anh là như thế này, vậy... có phải hôm nay cô sẽ phải gặp ba mẹ anh hay không?
Nghĩ đến đây, Thục Mây bỗng có chút căng thẳng.
Trường Phong đang khoác tay cô nên anh dễ dàng nhận ra được sự biến đổi của cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói ôn nhu trầm thấp vang lên an ủi cô, "Không cần phải căng thẳng, em rất đẹp."
Thục Mây liếc mắt nhìn anh, có chút hờn dỗi, "Tại sao hôm qua anh mới nói rõ cho em biết chứ. Em lo ba mẹ anh sẽ không thích em..."
Trường Phong mỉm cười, "Anh không nói không phải là vì không muốn em phải lo lắng sao? Em rất tốt, chắc chắn ba mẹ anh sẽ thích em."
Vẻ dịu dàng và nụ cười của anh khiến cho các vị khách mời bên trong phòng tiệc phải giật mình kinh ngạc.
Vốn Trường Phong là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, nhưng anh lại không có mặt từ sớm khiến mọi người đều đã tò mò thắc mắc từ trước. Đến gần giờ buổi tiệc bắt đầu, anh mới xuất hiện, nhưng anh lại đi cùng một cô gái lạ mặt! Như thể những điều đó còn chưa đủ để khiến bọn họ phải kinh ngạc, bọn họ còn tận mắt thấy thái độ xoay chuyển 180 độ của anh đối với cô gái kia.
Vẻ dịu dàng và tình cảm ấy hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của một người lãnh đạo lạnh lùng quyết đoán thường ngày của anh.
Thục Mây cùng Trường Phong bước vào phòng tiệc trong cái nhìn kinh hãi của các vị khách mời. Bên tai cô là những tiếng xì xào bàn tán của họ về thân phận của cô cũng như mối quan hệ của cô và anh.
Cô căng thẳng hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn anh. Như cảm nhận được cái nhìn của cô, Trường Phong cũng nghiêng đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn thấy nụ cười ôn nhu và ấm áp của anh, bỗng mọi lo lắng của cô đều tan biến.
Cô hít một hơi thật sâu, dần dần bình ổn trở lại, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.
Trường Phong mặc kệ hết ánh mắt và tiếng xì xào của những người xung quanh, dắt cô đến thẳng chỗ ba mẹ anh đang đứng.
Từ phía xa, cô đã thấy một cặp nam nữ tầm tuổi trung niên với khí chất bất phàm, khiến họ nổi bật hơn hẳn so với những người khác trong căn phòng này. Xung quanh bọn họ vốn có vài ba người tụ tập nói chuyện, nhưng sau khi người đàn ông quay ra nói với họ vài lời gì đó, những người đó đều rời đi. Mặc dù khoảng cách vẫn còn xa, nhưng cô có thể cảm nhận được, hai người đó đang nhìn bọn cô cười.
Trường Phong dẫn cô đến trước mặt hai người họ, giới thiệu cô với hai người. Giọng anh mặc dù không dịu dàng như khi nói chuyện với cô, nhưng vẫn ấm hơn khi nói chuyện với người khác rất nhiều. Cô thậm chí còn có thể nghe ra được sự kính trọng của anh dành cho hai người trước mặt.
"Ba, mẹ, đây là Mây, bạn gái của con," Anh lại quay sang nhìn cô, giọng nói mềm mại hơn một chút, "Mây, đây là ba mẹ anh."
"Con chào cô chú, rất hân hạnh khi được gặp cô chú ạ," cô khum hai tay lại đặt ở phía trước, lễ phép cúi người chào bọn họ.
Nhưng chưa đợi cô chào xong, mẹ anh đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, "Ôi chao, con không cần phải quy củ như vậy đâu," Bà kéo cô lại gần mình, "Con xinh thật đấy! Đúng là may mắn cho con trai cô chú khi có được cô bạn gái xinh xắn dễ thương như con!"
Thục Mây có chút bất ngờ trước sự thân thiện của bà, cô mỉm cười ngại ngùng, "Cô quá khen rồi ạ. Phải là con rất may mắn khi có người bạn trai tốt như anh Phong mới đúng!"
Trường Phong nghe cô nói, khóe miệng cong lên vui vẻ, "Là anh may mắn."
Bà Monica thấy vẻ ôn nhu dịu dàng của con mình thì cực kỳ kinh ngạc.
Từ khi nào con bà lại có thể đối với người khác như thế này vậy?
Ông Vũ, ba Trường Phong, cũng ngạc nhiên không kém gì vợ mình, nhưng điều khiến ông ngạc nhiên lại là chuyện khác.
"Mây, con luôn gọi nó là Phong sao?"
"Vâng ạ?" Cô có chút không hiểu tại sao ông lại hỏi mình như vậy.
Ông Vũ suy nghĩ vài giây, lại hỏi cô, "Hai đứa bắt đầu hẹn hò từ khi nào thế?"
"Là vào cuối tháng mười hai ạ."
Nghe câu trả lời của cô, ông Vũ lập tức liếc con trai mình, có chút vỡ lẽ, "Thì ra là vậy!"
"Sao thế ạ?"
"Con có biết, vào khoảng cuối tháng mười hai, Aiden nhà chú đang yên đang lành tự nhiên lại lan truyền ra ngoài tin tức từ nay về sau nó không muốn bất cứ ai, đặc biệt là nữ giới, được gọi nó là Phong không? Ngay cả con gái của bạn chú quen nó gần chục năm, lúc nào cũng gọi nó là Phong nó cũng cấm," Ông Vũ thấy cô trợn to mắt kinh ngạc nhìn mình, có chút buồn cười lắc đầu, "Chú còn cứ tưởng có nguyên nhân sâu xa gì, hóa ra..."
Thục Mây quay sang nhìn anh, có chút ngờ ngợ. Mặc dù cô không hiểu nguyên do tại sao anh lại làm vậy, nhưng cô lại có cảm giác chuyện này có liên quan đến cô, nhất là khi ba anh lại phản ứng như vậy.
Trường Phong mỉm cười đưa tay nhéo má cô, cưng chiều nói, "Em đã bảo gió với mây rất hợp nên em sẽ gọi anh là Phong. Anh cũng cảm thấy vậy, nên chỉ có em mới được gọi anh là Phong thôi."
Thục Mây lập tức đỏ bừng mặt, không thể tin nổi nhìn anh. Anh thực sự chỉ vì câu nói đó của cô liền quyết định không cho ai khác được gọi anh là Phong nữa sao? Ngay cả người bạn đã quen từ rất lâu của anh?
Nhưng mà, cô lại thật sự, thật sự cảm thấy rất vui!
Bà Monica mặc dù là người Canada nhưng do chồng là người Việt nên cũng hiểu tiếng Việt đôi chút, biết tên của cô trong tiếng Việt có nghĩa là mây, tên con trai mình có nghĩa là gió, liền hiểu được nguyên do vì sao con mình lại làm vậy.
Bà nhìn chằm chằm con trai mình, đây thực sự là con trai bà sao?
"Mây, Aiden luôn đối xử với con như vậy sao?"
"Dạ," Thục Mây mỉm cười ngọt ngào.
Nghe câu trả lời của cô, cả hai ông bà đều âm thầm đánh giá cô. Xem ra, con trai bọn họ rất yêu thương chiều chuộng cô gái này.
"Nào, con kể một chút để cô chú biết thêm về con đi chứ Aiden nó chả nói gì cả. Cũng phải chiều hôm nay nó nói với cô nó sẽ dẫn bạn gái đến cô mới biết nó có bạn gái đấy!"
"Anh lúc trước đã bảo với em là nó có người yêu rồi mà em không chịu tin đấy chứ?" Ông Vũ nghe bà nói vậy lập tức chen vào lên án.
"Làm sao mà em tin được chứ?" Bà Monica liếc xéo ông, "Nó đã sáu năm chưa hẹn hò với ai rồi."
Thục Mây lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn anh. Hóa ra anh lại ở tình trạng độc thân lâu như vậy sao? Nhưng anh tài giỏi như vậy, sao lại thiếu người mến mộ được chứ?
"Mây, con cũng là người Việt đúng không?"
Thục Mây dời tầm mắt về nhìn bà, mỉm cười lễ phép, "Dạ, con sang đây để du học ạ."
"Ồ, thế hiện tại con đang học gì?"
"Con bé học Hóa thực phẩm đấy," Ông Vũ trả lời thay cô.
"Vậy là giống Aiden sao? Nhưng sao anh lại biết chứ?"
Ông nhún vai, "Em nghĩ vì sao tập đoàn A chúng ta tự dưng lại tuyển thực tập sinh vào bộ phận R&D?"
Thục Mây lập tức biến sắc mặt. Cô vẫn luôn đơn giản cho rằng năm nay tập đoàn A trùng hợp bắt đầu nhận thực tập sinh mà thôi. Nhưng nay nghe ông nói vậy, cô lập tức nghĩ đến một hướng khác. Anh là tổng giám đốc của tập đoàn A, có phải là vì cô anh mới đưa ra quyết định như vậy không?
Cô bối rối vội vàng xin lỗi, "Con xin lỗi! Con không biết anh ấy lại vì con mà làm trái lại điều lệ của tập đoàn..."
"Là con giấu em ấy," Trường Phong kéo cô lại gần mình, ngắt ngang lời cô, "Em ấy không biết con là tổng giám đốc."