Vì có chị nhân viên giúp đỡ nên rất nhanh Thục Mây đã thay xong váy. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng với con mắt thẩm mỹ của mình. Chị nhân viên bên cạnh cũng không ngớt lời khen cô.
Hai người cùng bước ra ngoài, hai nhân viên kia cũng vừa vặn quay lại với ba mẫu giày phù hợp với chiếc váy của cô. Thục Mây liếc mắt nhìn ba mẫu giày cao gót đang được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Đôi đầu tiên được thiết kế đơn giản, không có họa tiết gì, có màu tím đậm. Đôi thứ hai và đôi thứ ba được thiết kế cầu kỳ hơn. Một đôi có màu tím nhạt, đai giày uốn lượn vắt sang hai bên, tạo thành hình dáng đẹp mắt phức tạp. Đôi còn lại có màu trắng, thiết kế đơn giản hơn, nhưng trên đôi giày có đính những bông hoa giả li ti sống động.
Thục Mây phân vân lựa chọn giữa ba đôi giày một lúc, cuối cùng quyết định chọn đôi thứ hai. Sau khi chọn xong trang phục và giày dép, bọn họ cũng không vội đem Thục Mây đi trang điểm và làm tóc ngay mà dẫn cô ra ngoài cho Trường Phong xem thử trước.
---
Sau khi Thục Mây được ba người dẫn vào phòng trang phục, Trường Phong theo nhân viên lại chỗ ghế ngồi chờ. Ngồi được một lúc, anh bỗng nhớ đến áo vest và cà vạt của mình đều đang ở trong xe. Thấy dù sao hiện tại cũng không có gì làm, anh liền ra ngoài lấy áo vest và cà vạt. Lúc mở cửa xe, ánh mắt anh lại lướt đến hộp quà mà Thục Mây đã chuẩn bị cho anh, khóe miệng hơi cong lên. Nghĩ một chút, anh liền cầm theo hộp quà cùng với áo vest và cà vạt trở lại vào trong tiệm.
Áo vest thì anh chưa mặc ngay, giao cho nhân viên treo ở một bên để tránh làm nhăn. Anh để hộp quà trên bàn, lại gần một tấm gương toàn thân trong tiệm rồi thắt cà vạt. Kẹp cà vạt được anh cài sẵn vào cà vạt, sau khi thắt cà vạt xong anh liền tháo nó ra rồi cài lại cẩn thận.
Xong xuôi hết rồi anh mới trở lại ghế ngồi. Thấy cô vẫn chưa ra, anh liền nhân lúc rảnh rỗi, mở quà của cô ra xem thử.
Hộp quà chữ nhật không quá lớn, ở bên trong vừa vặn đặt hai chiếc hộp nhỏ. Thông qua hai nắp hộp trong suốt, anh dễ dàng nhận ra món quà mà cô chuẩn bị cho anh là gì.
Trường Phong mỉm cười, ánh mắt ôn hòa cầm chiếc hộp đựng cà vạt lên, mở nắp hộp ra, ngón tay vuốt nhẹ lên lớp vải lụa mịn màng. Anh đóng nắp hộp lại để xuống, rồi lại cầm chiếc hộp đựng kẹp cà vạt lên. Anh nhấc chiếc kẹp ra khỏi hộp, ánh đèn trong tiệm chiếu lên chiếc kẹp khiến nó tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ. Ba viên kim cương tinh khiết nhỏ xíu được đính trên chiếc kẹp cũng phát ra ánh sáng tinh mỹ.
Nụ cười trên môi anh càng thêm sâu, khiến cho mấy nhân viên nữ trong cửa hàng phải lén lút đỏ mặt xấu hổ.
Cả hai món đều là của Giorgio Armani, kiểu dáng và phong cách đều rất phù hợp với anh. Hẳn là cô đã rất để ý và dụng tâm khi chọn hai món quà này cho anh.
Lúc này, Thục Mây cùng với ba người phục vụ khác từ bên trong bước ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút sững sờ, như lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc chiếc váy kiểu dáng tiểu thư kia hồi tham gia tiệc cuối năm.
Thật ra, không phải chỉ có cô là đắm say trước vẻ đẹp của anh, mà cả anh cũng đã bị cô quyến rũ đến quên lối về rồi.
Thục Mây thấy vẻ ngẩn người hiếm hoi của anh, cười vui vẻ bước lại gần, "Anh thấy thế nào?"
Trường Phong đặt hộp quà sang một bên, đứng lên đi về phía cô, "Đẹp lắm. Phu nhân của anh đẹp nhất!"
"Hihi, lại dẻo miệng rồi," cô ngại ngùng đánh yêu anh.
Trường Phong mỉm cười, bắt lấy tay cô. Từng ngón tay thon dài của anh mở lòng bàn tay cô ra, anh cúi đầu hôn nhẹ lên đó, "Anh là nói thật đấy chứ. Trong mắt anh, em là đẹp nhất."
Thấy cô tươi cười rạng rỡ, anh lại nói, "Em đi theo để bọn họ làm tóc với trang điểm cho em đi."
"Dạ, anh ráng đợi xíu nhé."
Ba chị nhân viên lại dẫn cô sang chỗ trang điểm và làm tóc. Trường Phong nhìn bóng lưng của cô, quay đầu gọi một nhân viên lại gần, "Toàn bộ trang phục trang sức giày dép của cô ấy tôi đều mua."
Chị nhân viên sáng mắt nhìn anh, tươi cười đáp lời, "Dạ, cám ơn anh!"
Là mua, không phải thuê! Hôm nay cửa tiệm bọn cô trúng mánh rồi.
Trường Phong giao phó xong thì quay lại ghế ngồi. Anh cầm hộp quà lên đặt trên đùi, ánh mắt liếc đến chiếc cà vạt và kẹp được đặt ngay ngắn trong hộp.
Màu tím sao? Khóe môi anh bất giác cong lên.
Anh tháo chiếc kẹp và cà vạt đang đeo trên cổ xuống, đặt sang một bên rồi lại cầm chiếc hộp bước lại phía gương toàn thân.
Chị nhân viên lúc nãy vội vàng tiến lại gần anh, cầm lấy chiếc hộp cho anh dễ dàng thao tác.
Trường Phong lấy chiếc cà vạt mới tinh ra khỏi hộp, chất vải lụa tinh tế mát lạnh truyền đến đầu ngón tay anh. Qua gương, Trường Phong thành thạo tạo một nút thắt đẹp mắt ở trên cổ, hai vạt cà vạt được canh cân xứng và hoàn hảo. Trường Phong lại đưa tay lấy tiếp chiếc kẹp bạch kim trong hộp ra, cài lên trên cà vạt.
*
Thục Mây được ba chị nhân viên cho ngồi xuống ở trước gương lớn. Trên mặt bàn bày la liệt các loại sản phẩm trang điểm và dụng cụ làm tóc. Ở bên cạnh cô cách một chiếc ghế là một vị khách nữ khác đang được hai nhân viên làm tóc.
Vì cô không thích búi tóc nên nhân viên chuyển sang thắt bím cho cô. Tóc của cô rất dày, sợi tóc lại nhỏ nên tạo cảm giác mềm mượt mảnh mai cực kỳ. Nhân viên vừa thắt tóc cho cô, vừa khen cô không dứt. Kiểu thắt bím mà bọn họ thắt cho cô rất cầu kỳ, bởi vì cô yêu cầu nên nhân viên chỉ thắt một nửa tóc của cô, nửa còn lại vẫn để xõa, tạo nên cảm giác vừa dịu dàng, đẹp lung linh lại vừa không quá rối mắt nhiều chi tiết.
Sau khi thắt tóc xong, bọn họ mang đến một bộ trang sức bằng bạc và thạch anh tím cho cô xem thử. Bộ trang sức bao gồm dây chuyền, bông tai, vòng tay và một chiếc trâm cài tóc. Viên thạch anh màu tím trong suốt nổi bật trên chất liệu bạc trắng, mẫu mã thiết kế rất phù hợp với bộ váy và kiểu tóc của cô hiện giờ.
Bọn họ thấy cô hài lòng với bộ trang sức này liền nhanh chóng đeo lên cho cô.
Phần cuối cùng là phần trang điểm. Vì Trường Phong đã nói từ đầu muốn phong cách dịu dàng thanh thoát, bọn họ chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Bọn họ bôi một ít kem và phấn lên mặt cô để khiến da mặt càng thêm trắng trẻo mịn màng, rồi lại đánh một ít phấn hồng nhạt, tạo cảm giác ửng hồng tự nhiên.
Đôi mắt cô được phủ hai lớp phấn màu hồng và tím, phía đầu mắt có màu tím rồi chuyển dần sang màu hồng khi chạy về phía đuôi mắt. Lông mày và kẻ mắt bọn họ cũng chỉ tô một chút để tạo chiều sâu cho đôi mắt chứ không tô vẽ nhiều. Lông mi của cô cũng được bọn họ chải chuốt tỉ mỉ. Cuối cùng, bọn họ đánh một lớp son bóng màu đỏ nhạt tự nhiên lên môi cô.
Ba chị nhân viên nhìn thành quả của mình qua tấm gương, không khỏi trầm trồ khen ngợi trước vẻ đẹp của cô.
Cũng đúng thôi, bạn trai của cô gái này xuất sắc như vậy, bản thân cô ấy sao có thể thua kém được chứ.
Trước khi trang điểm, cô như viên kim cương lâu ngày chưa được đánh bóng. Mặc dù có tỏa ra ánh sáng của mình nhưng vẻ đẹp thật sự của cô đều đã bị ẩn giấu đi. Sau khi viên kim cương ấy được người chăm sóc, mài dũa và đánh bóng, khi không còn bất cứ rào cản nào nữa, viên kim cương ấy phát ra ánh sáng chói mắt khiến người khác lu mờ. Xinh đẹp và tinh khiết.
"Chị có chỗ nào chưa hài lòng không ạ? Nếu có thì để bọn em sửa lại."
Thục Mây ngắm nhìn mình trong gương, mỉm cười lắc đầu, "Không có, em cám ơn mọi người nhiều."
"Chị khách sáo rồi! Đây là công việc của bọn em mà. Nếu như chị đã hài lòng, vậy mình ra ngoài để bạn trai chị nhìn một chút thử xem."
Cô gật đầu, nhấc váy đứng dậy. Vị khách nữ ban nãy ngồi ở đây đã sớm rời đi.
Trường Phong ở ghế ngồi chờ gần một tiếng mới đợi được bọn họ làm tóc và trang điểm xong cho cô. Nhìn vị thiếu nữ trong làn váy màu hoa tử đằng mỉm cười dịu dàng bước về phía mình, Trường Phong lại ngây người lần nữa. Cô đẹp tựa tiên nữ bước ra từ trong tranh, như một tiên hoa tử đằng của thiên giới.
Anh nhìn đến đôi mắt sáng trong của cô, đôi mắt ấy hiện đang ánh lên sự vui vẻ tinh nghịch khi thấy anh ngây người nhìn cô, khóe môi anh chậm rãi cong lên thành nụ cười.
Thật may, cô nay đã thuộc về anh.
"Em đẹp lắm!"
"Hihi, thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi!" Anh đưa tay vén tóc mai của cô, nghiêm túc trả lời rồi lại quay sang nhìn chị nhân viên đầu tiên ra đón tiếp hai người, "Tốt lắm, các cô tính tiền đi."
"Dạ! Xin anh chị hãy chờ một chút."
Chị nhân viên nhanh chóng chạy đi in hóa đơn. Một nhân viên khác lại nhanh tay lấy chiếc áo vest anh treo nhờ ở chỗ họ lại cho anh.
"Cám ơn."
Anh đưa tay đón lấy áo vest rồi mặc luôn vào. Thục Mây đứng ở một bên dõi theo động tác của anh, ánh mắt chợt dừng ở trên chiếc cà vạt và kẹp cà vạt mà anh đang đeo.
"Ah, anh đã xem quà rồi sao?"
"Ừ," anh vừa trả lời, vừa cài cúc áo vest lại.
"Anh thích chứ?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng nói cô lại mang theo sự khẳng định.
Nếu như không thích, sao anh lại đeo chúng ngay lập tức được. Cô nhìn người đàn ông bảnh bao phong độ trước mặt mình, gật đầu hài lòng. Vẫn là con mắt thẩm mĩ của cô tốt!
Trường Phong nhìn vẻ tự hào trên mặt cô, buồn cười nói, "Anh đã nói rồi, chỉ cần là em tặng anh đều thích."
Thục Mây vui vẻ cười tít mắt trước câu trả lời của anh.